Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2546. Không phải biết ơn, mà là phẫn nộ



Chương 2546. Không phải biết ơn, mà là phẫn nộ




Vẻ mặt của trung sĩ Tào có chút kỳ quái.
Đó không phải là sự giải tỏa oán giận, cũng không phải cảm giác nhẹ nhõm, mà là bối rối.
Đại nhân vật vốn ngông cuồng trong mắt hắn lại đang quỳ dưới chân hắn, đối với một nam nhân luôn khao khát phá vỡ giai cấp, loại công kích này đã vượt xa sự sỉ nhục mà hắn phải chịu đựng...
Nhưng đây không phải là sức mạnh thuộc về hắn. Bản thân chẳng qua chỉ là một con chó hoang bên đường không ai thèm để ý, nay đã trở thành một con thú cưng có chủ mà thôi.
Trong lòng trung sĩ Tào vẫn có một chút kiêu ngạo, nhìn Lý Mẫn Thiên đang run rẩy lại cảm thấy có chút chán nản.
“Bỏ đi, ngươi căn bản không xứng để ta so đo. Sở dĩ ta tức giận như vậy chỉ vì ta cảm thấy bản thân mình kém cỏi.”
Trung sĩ Tào đã có quyết định trong lòng, đưa ra câu trả lời khiến hai ba con đều vui mừng khôn xiết.
Đến tận lúc này thậm chí trung sĩ Tào vẫn không hiểu tại sao hai ba con này lại sợ tiền bối Thôi như vậy, xem ra giai cấp tinh anh khi đối mặt với quyền thế cũng chẳng hơn gì mình.
Nhưng giây tiếp theo, Thôi Kỷ Hiền đã dùng sự thật nói ra sự ngây thơ của hắn.
“Đôi khi quá mềm lòng không phải là điều tốt. Bây giờ ngươi đã bước lên thuyền của ta, ta sẽ dạy cho ngươi bài học đầu tiên.”
Thôi Kỷ Hiền đang ngồi trên ghế sofa cuối cùng cũng đứng dậy, trên khuôn mặt hắn không còn nụ cười nữa mà thay vào đó là vẻ hung ác chỉ thuộc về những kẻ đến từ Kim Môn hoặc là người giang hồ.
“Ông chủ luôn nói với đám thuộc hạ chúng ta, hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng. Vì vậy việc nhấc mạnh lên rồi đặt nhẹ xuống sẽ khiến bọn hắn không những không biết ơn ngươi, mà còn khiến trong lòng bọn hắn chứa đầy sự oán hận. Bởi vì bản chất của con người là không dám oán giận kẻ mạnh mà chỉ căm ghét kẻ yếu.”
Thôi Kỷ Hiền nhìn hai ba con nhà họ Lý, dùng giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng nói: “Trung sĩ Tào không chỉ là cháu ngoại của ta, mà còn là một người bạn quan trọng của tập đoàn Kim Môn. Vì vậy các ngươi phải đưa ra một cái giá khiến Kim Môn hài lòng.”
Hài lòng.
Hai chữ này là hai chữ cực kỳ khó nắm bắt.
Lý Hách Thiên cau mày.
Nếu là người khác, thì đó chỉ là vấn đề về số tiền bồi thường mà thôi. Nhưng đối với một chaebol bạo lực như tập đoàn Kim Môn, hai từ “hài lòng” này chắc chắn không thể đơn giản như vậy.
Những gì Thôi Kỷ Hiền vừa nói là hoàn toàn chính xác.
Bản chất của con người là bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh.
Vào lúc trung sĩ Tào định tha thứ cho Lý Mẫn Thiên, bất luận là người ba Lý Hách Thiên hay là kẻ gây ra chuyện Lý Mẫn Thiên đều thở phào nhẹ nhõm, mà suy nghĩ thực sự trong lòng bọn hắn không phải biết ơn, mà là phẫn nộ!
Sau khi hết sợ hãi, cảm giác đầu tiên của bọn hắn là, ngươi đã không để tâm tại sao còn đến sỉ nhục chúng ta?
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào việc ngươi có cấp bậc trung sĩ? Hay là dựa vào bộ quần áo rẻ tiền của ngươi?
Chỉ là một con chó hoang dựa vào thế lực của tập đoàn Kim Môn để thị uy mà thôi!
Thậm chí đến Lý Mẫn Thiên quỳ dưới chân trung sĩ Tào cũng thề ngầm trong lòng, chỉ cần có cơ hội, hắn thề sẽ trả thù gấp mười lần kẻ đã từng huấn luyện dạy bảo hắn trong một thời gian!
Đúng vậy, hiện tại hắn đã nhận ra trung sĩ Tào.
Trong kế hoạch ban đầu, nếu trung sĩ Tào không chịu làm hòa, hắn định dùng tình nghĩa khi còn ở trong quân đội làm con bài mặc cả. Nhưng bây giờ hắn không có ý định nhắc đến chuyện đó nữa.
Đây là bản chất của con người.
Nhưng khi Thôi Kỷ Hiền lạnh lùng đứng lên yêu cầu một cái giá thỏa đáng, Lý Mẫn Thiên lập tức đổi ý.
“Giáo quan, ta là Đại Đầu! Là tên tiểu tử ngốc nghếch ngày nào cũng hát cho ngươi nghe!”
Lý Mẫn Thiên đang ôm đùi trung sĩ Tào lập tức bật khóc.
Có vẻ như diễn xuất là một khóa học bắt buộc đối với tầng lớp thượng lưu. Dù sao trong mắt trung sĩ Tào, biểu cảm của tên lính cũ này thực sự rất đau khổ và áy náy, không nhìn ra có bất cứ biểu hiện nào khác.
Nhưng hắn đủ thông minh để không nói gì, chỉ nhìn Thôi Kỷ Hiền, rõ ràng hắn đã hoàn toàn trao quyền lựa chọn cho Thôi Kỷ Hiền.
Bán linh hồn cho quỷ dữ chỉ là bước đầu tiên trong sự nghiệp của hắn, sự hiểu chuyện và khả năng làm việc mới là chìa khóa thực sự giúp hắn có thể đi càng xa. Bất luận từ góc độ chuyên môn nghiệp vụ hay năng lực làm việc, trung sĩ Tào đều là loại người có đầu óc.
Thứ mà trước đây thứ hắn thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi.
“Ta chỉ nghĩ cho Lý gia các ngươi thôi. Đôi khi một đứa trẻ không hiểu chuyện có thể hủy hoại cả một gia đình.”
Thôi Kỷ Hiền nói câu này với giọng rất điệu bình tĩnh khiến ba con Lý gia cảm thấy ớn lạnh: “Con ta khi còn nhỏ không chăm chỉ học hành, nó trốn học mỗi ngày và ra ngoài đi chơi với đám côn đồ, nên ta đã đánh gãy một chân hắn.”
Thôi Kỷ Hiền mỉm cười nhìn Lý Hách Thiên lúc này mặt cắt không còn giọt máu: “Phải dạy con cái như nào là việc của ngươi, nhưng so với một kẻ thô lỗ như ta, chủ tịch Lý chắc chắn sẽ làm tốt hơn.”
Một chân chưa đủ thì phải hai chân.
Mặc dù Thôi Kỷ Hiền không nói rõ ra, nhưng Lý Hách Thiên vẫn hiểu được hàm ý trong câu nói của đối phương.
Không đợi hai ba con Lý đưa ra câu trả lời, Thôi Kỷ Hiền thấy đối phương hiểu ý của mình liền lười biếng ngáp một cái: “Càng lớn tuổi thể chất càng suy giảm, ta rất buồn ngủ, nên quay về ngủ trước đây.”
“Phải rồi, chủ tịch Lý.”
Khi hắn bước đến cửa, Thôi Kỷ Hiền đột nhiên dừng lại và nói: “Sau này những loại hàng bị cấm khi vận chuyển giữa Nhật Bản và Hạ quốc, ngươi đừng mang theo nữa. Sự tin tưởng của tập đoàn Kim Môn rất quý giá. Đừng ném đi sự tin tưởng cực quý giá này. Dù sao thì Vận tải biển Kim Môn chỉ kiếm được một chút tiền cước vận chuyển từ ngươi, không thể gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy." Hết chương 2546.



Bạn cần đăng nhập để bình luận