Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 286: Đợi cả buổi sáng

Chương 286: Đợi cả buổi sáng
Sáu giờ mười lăm phút hôm sau Tô Bình Nam mới tỉnh giấc, trời vừa tảng sáng, phía Đông hiện ra ánh sáng bạc.
Sân vận động của học viện kinh doanh Thanh Mộc đã khá ồn ào, các sinh viên đại học tràn đầy hơi thở thanh xuân bắt đầu hoạt động buổi sáng của một ngày ngày.
Vẫn là căng tin ấy, Tô Bình Nam vừa mới bước vào đã trông thấy nữ hài ngày hôm qua.
Rõ ràng là nữ hài không ngủ ngon, làn da như ngọc hơi tái nhưng vẫn xinh đẹp. Nàng mặc quần jean và áo khoác ngoài màu đen, tóc buộc qua loa, khí chất như lan, phong thái tự nhiên.
Tô Bình Nam thầm khen ngợi ngoại hình của nữ hài, gật đầu mỉm cười với nàng xem như chào hỏi, sau đó đi lướt qua nàng.
Ninh Khả bước sang chắn ngang trước mặt Tô Bình Nam, trợn mắt trừng hắn, đôi mắt như làn nước mùa thu sắp phun ra lửa, mặt tái mét vì tức giận. Nàng đến đây chặn Tô Bình Nam đã là dốc hết dũng khí rồi, nếu chặn được người thì nên làm thế nào? Đầu óc nàng rối như mớ bòng bong, cũng không có ý định cụ thể.
May mà nàng đợi chưa đầy vài phút thì trông thấy tên khốn kia tới. Nhưng nàng không ngờ đối phương lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười gật đầu rồi định bỏ đi. Nàng bèn cản hắn lại.
"Có việc gì thế?"
Tô Bình Nam nhíu mày. Hắn nghĩ rằng hôm qua ngươi nghe lén ta nói chuyện điện thoại, ta chỉ đánh mông ngươi đã là nhẹ nhàng lắm rồi, nếu là nam nhân khác thì giờ này ngươi có thể tỉnh lại cũng coi như may mắn. Hai mắt Ninh Khả sáng dọa người, song nàng không nói nên lời. Nàng cho rằng hôm qua tên khốn này làm chuyện hạ lưu như vậy thì hôm nay tỉnh rượu gặp mình nhất định sẽ hổ thẹn hoặc là ngượng ngùng, sau đó xin lỗi.
Ai dè tên này còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng hơn nàng. Ninh Khả vốn muốn hỏi một câu, môi mấp máy nhưng thật sự không biết nói gì.
Thấy Ninh Khả không trả lời, Tô Bình Nam đi tiếp, tức thì Ninh Khả lại bước sang ngang chặn đường Tô Bình Nam.
"Xin lỗi đi."
Rốt cuộc Ninh Khả cũng biết mình muốn gì, nàng nhất định phải nhận được lời xin lỗi bằng bất cứ giá nào.
Tô Bình Nam im lặng. Đám nam sinh nữ sinh xung quanh thấy tình hình ở đây, lập tức xúm lại hóng chuyện.
Đừng thấy Tô Bình Nam giậm chân ở Thiên Nam một cái là cả Thiên Nam đều rung chuyển mà lầm, ở học viện kinh doanh Thanh Mộc hắn còn không nổi tiếng bằng nữ hài trước mặt, rất nhiều người đến hóng chuyện đa phần là vì đóa hoa nổi tiếng Ninh Khả này.
Hiện giờ Tô Bình Nam là nhân vật cấp bậc nào, sao có thể chịu đựng bị người ta vây xem. Sắc mặt lập tức sa sầm, hắn lia mắt nhìn xung quanh với ánh mắt sắc bén.
"Chính là biểu cảm này!"
Ninh Khả cảm thấy hơi sợ hãi, biểu cảm này của Tô Bình Nam tối hôm qua đã khắc sâu vào trong ký ức nàng, nàng lập tức hoảng sợ lùi về sau một bước.
Tô Bình Nam hít sâu một hơi. Nơi này là trường học, đám thanh niên hóng chuyện chỉ là sinh viên mà thôi. Hắn liếc nhìn Ninh Khả thì thấy nữ hài sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nhìn hắn chằm chằm, môi mím lại thể hiện sự quyết tâm của nàng.
Haiz! Hiếm khi Tô Bình Nam thở dài: "Dù đúng hay sai ta cũng không xin lỗi, có thể đổi yêu cầu khác không?"
Tô Bình Nam là loại người hiểm độc, sai thì hắn nhận, bị đánh vẫn đứng thẳng, xin lỗi thì có tác dụng gì?
Ninh Khả có thể nghe ra nam nhân này nói nghiêm túc. Nàng ngơ ngác vài giây, đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy hắn nói: "Mời ăn cơm hay là mua đồ thì tùy ngươi, ta ghét bị người khác xem như khỉ. Ra ngoài nói chuyện."
Tin hot!
Người có thể thi đậu vào Thanh Mộc đều là người thông minh, mấy chục người hóng chuyện lập tức tưởng tượng hơn trăm tình tiết bội tình bạc nghĩa, nữ thần bị vứt bỏ.
Ninh Khả cũng không đỡ nổi ánh mắt hóng hớt của mọi người, bèn gật đầu.
Hai người đi ra xa trong cái nhìn chăm chú của một đám người, đến một nơi yên tĩnh mới dừng lại.
Tô Bình Nam giơ cổ tay xem giờ: "Dù ù ăn cơm hay là mua đồ, buổi sáng ta đều không có thời gian. Buổi chiều từ bốn giờ đến sáu giờ, ngươi hãy chọn trong khoảng thời gian này."
Ninh Khả câm nín. Tên này thật đáng ghét, đã sờ mó mình mà còn tỏ thái độ ta nhường ngươi.
Không hiểu sao nàng lại nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của nam nhân này, lòng tò mò trỗi dậy. Ninh Khả nhếch môi nói: "Buổi tối mời ta ăn cơm và trả lời ta mấy vấn đề coi như xin lỗi, ngươi thấy sao?"
Cho tới bây giờ Ninh Khả vẫn cho rằng Tô Bình Nam là một sinh viên gây dựng sự nghiệp khi còn ngồi trên ghế nhà trường mà thôi.
Trong lúc hai người nói chuyện, đằng xa có không ít người bắt đầu chỉ trỏ.
"Không thành vấn đề, ta cho ngươi số điện thoại."
Tô Bình Nam lười giải thích, hắn định giải quyết nhanh chóng.
Nhìn theo bóng lưng Tô Bình Nam đi xa, Ninh Khả khí chất như lan mới phát hiện ra mình vẫn chưa biết tên của đối phương, mà hình như đối phương cũng chẳng thèm hỏi tên nàng.
Ninh Khả không biết rằng một khi nữ nhân nổi lòng tò mò thì sẽ có rất nhiều chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Về phần Mạnh Tịnh Tuyết, cuối cùng cuộc điện thoại mà nàng đợi cả buổi sáng cũng gọi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận