Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1703. Cả đời chỉ có thể làm chó



Chương 1703. Cả đời chỉ có thể làm chó




“Vì sao?”
Vương Lực không nhịn được lên tiếng hỏi, giọng điệu có chút run rẩy: “Kiệt ca, ngươi có thể nói cho chúng ta biết vì sao lại giết hắn không? Dù sao đây cũng là giết người.”
“Bởi vì ta cảm thấy khó chịu, cảm thấy buồn nôn khi nhìn hắn.”
Hung Nhân Kiệt cười lạnh đưa ra một đáp án không thể tưởng tượng: “Không biết lý do này đã đủ chưa?”
Nam nhân nói tiếp: “Từ lúc các ngươi tiến vào băng đảng, các ngươi đã không có quyền được lựa chọn. Làm việc cho băng đảng thì không cần lý do, các ngươi chỉ cần chấp hành là được.”
Đám thiếu niên cầm dao đứng thành một hàng, ánh mắt nhìn tòa nhà âm trầm quỷ dị, thật lâu không nói câu nào.
Không chế một người, nhất định phải đánh tan tâm lý của hắn.
Nhìn đám thiếu niên đang do dự, Lữ Tư Kiệt không vội, chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn đối phương, lẳng lặng chờ bọn hắn đưa ra lựa chọn.
Thật ra hắn hiểu rất rõ nội tình của đám thiếu niên này.
Gia cảnh nghèo khó nhưng trong sạch. Người nào cũng có năng lực học tập nhất định, thành tích không tệ, hơn nữa đầu óc còn rất thông minh. Loại người này không phải dân liều mạng.
Nếu không có người đi đầu, bọn hắn rất khó hạ quyết tâm giết người.
Bên trong nhà kho thực ra là một tên sát nhân, kẻ này đã lẩn trốn trong nhà kho mấy tháng rồi, đây là một trong những mục tiêu được Hòa Ký lựa chọn cẩn thận.
Mục tiêu không phải người trong giang hồ.
Thân phận ban đầu của hắn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Hắn đã trốn ở đây sau khi giết bạn gái của mình. Xét theo phong cách làm việc thông thường của người này, cuộc sống của hắn trong giai đoạn này là một cuộc đấu tranh, có thể nói cả tinh thần và thể chất đều đi đến bờ vực suy sụp.
Dưới tình huống lấy nhiều đánh ít, muốn giết người này không khó. Sở dĩ lựa chọn hắn là bởi vì người này chết sẽ không gây ra phiền phức gì, ngược lại đối với những người trẻ tuổi này mà nói, đây lại là một phiếu vinh dự tốt nhất.
Hòa Ký sẽ không để cho người khác ngồi không hưởng lợi.
Tô Bình Nam ý thức được nỗi đau khổ mà những người này sẽ đi trong địa ngục vô tận trong tương lai, vì vậy hắn sẽ không bao giờ cho phép những người này thoát khỏi sự kiểm soát của Hòa Ký.
Dù sao, một khi nội ứng thành công, người nào cũng sẽ nhận được sự ủng hộ toàn lực của Hòa Ký, đưa bọn hắn đến tận mây xanh. Nhưng nếu những người này không có thóp nằm trong tay hắn, không ai dám xác định tương lai bọn hắn có làm phản hay không?
Đây chỉ là bước đầu tiên để khống chế những người này.
“Một bước lên trời, một bước tử vong.”
Hung Nhân Kiệt nói: “Từ bỏ cơ hội này, đời này các ngươi sẽ không còn cơ hội ra mặt nữa. Trong phần đời còn lại, ngươi rất có thể sẽ giống như ba mẹ của ngươi, chen chúc nhau trong một gian phòng mấy chục mét, tiền kiếm được một tháng bằng bữa cơm một ngày của người khác, sau đó ký thác hy vọng vào đời sau.”
Nam nhân nói xong, phun một bãi nước bọt xuống đất: “Hãy chọn đi, làm một con chó bị người ta giẫm dưới chân cả đời hay là tương lai rạng rỡ trong căn nhà lớn, tay đeo Rolex.”
“Do các ngươi chọn.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Gió lạnh giữa đồng thổi vào gương mặt nóng hổi của Vương Lực, khiến đầu óc của hắn trở nên tỉnh táo một cách lạ thường. Hòa Ký giết chết người kia chẳng khác nào giết chết một con kiến, lão đại như Hung Nhân Kiệt không cần thiết phải tự mình ra sân. Cho nên, cấp trên không có ý định hại chết bọn hắn.
Như vậy, đây rất có thể sẽ là một cơ hội.
Đầu óc của hắn quay cuồng hàng ngàn lần, mặc dù hắn không biết tại sao lại làm như vậy, nhưng hắn chắc chắn rằng Hòa Ký không coi những người như mình là vật hy sinh.
Hắn nghĩ đến căn phòng chật chội mà mình chen chúc mỗi ngày cùng với sự mệt mỏi của ba mẹ, Vương Lực không rét mà run.
Sau khi quyết định, hắn là người đầu tiên đứng dậy: “Ta không muốn làm chó, ta muốn làm thiên vương.”
Khi nói đến cuối câu, thiếu niên như muốn gào lên, tựa như muốn dốc hết dũng khí của mình.
“Rất tốt, người sống có đôi khi cần phải liều một lần.”
Hắn không thèm để ý đối phương chửi thề, trong mắt nam nhân hung tợn lộ ra sự tán thưởng. Nam nhân nhìn thoáng qua con dao Nepal trong tay thiếu niên: “Ta cho ngươi cơ hội này.”
Hung Nhân Kiệt nhìn năm thiếu niên còn lại: “Bởi vì các ngươi do dự, cho nên ta cảm thấy nên giảm bớt một cơ hội. Hiện tại ta chỉ cần bốn người đi làm. Ai muốn đi thì bước về phía trước một bước.”
Nam nhân mỉm cười khinh miệt: “Một trong số các ngươi chú định cả đời chỉ có thể làm chó.”
Có người dẫn đầu, bây giờ lại cần cạnh tranh, những người còn lại lập tức có phản ứng.
Bốn người đồng loạt bước một bước, chỉ có một thiếu niên còn do dự đứng im tại chỗ. Chờ hắn quyết định xong, Hung Nhân Kiệt đã lạnh lùng lên tiếng: “Có vẻ như ngươi chính là con chó đó.”
Thật ra, Hung Nhân Kiệt cảm thấy bất ngờ về người còn đứng im tại chỗ. Người hắn không coi trọng nhất là thiếu niên bốn mắt trông rất yếu đuối thư sinh, nhưng hắn không ngờ người nhát gan lại là thiếu niên bị hắn bạt tai.
“Đi làm việc đi.”
Hung Nhân Kiệt khoát tay với đám thiếu niên, sau đó ung dung bước đến trước mặt nam nhân duy nhất không lựa chọn tiến lên, lên gối thật mạnh.
Người sau lập tức cong người thành con tôm. Còn Hung Nhân Kiệt không chút nương tay, dùng cổ tay chém vào một bên tai của thiếu niên.
Thiếu niên kêu lên rồi ngã xuống đất.
“Ném tên phế vật này xuống ruộng, bảo hắn về nói lại với lão đại Hoa Cẩu của mình rằng, khi thu người nhớ phải sáng mắt một chút. Còn không, bảo hắn tự đánh gãy hai đùi của mình đi. Còn nữa, ta sẽ cho người xóa tên của tên nhóc này ở Hòa Ký.”
Dứt lời, nam nhân không tiếp tục để ý đến thiếu niên đã hôn mê, nheo mắt nhìn theo bóng lưng của đám thiếu niên còn lại. Hết chương 1703.



Bạn cần đăng nhập để bình luận