Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 830: Chiếc Rolex

Chương 830: Chiếc Rolex
“Ó ó.”
Tiếng kêu của hải âu cùng với tiếng còi tàu cập cảng đã mở đầu cho một ngày bận rộn ở đảo Quy Vĩ ở Bổng Tử quốc.
Bến cảng hôm nay có chút khác thường. Một đoàn bảy tám chiếc ô tô hiện đại màu đen đã đợi ở bến cảng từ rất sớm, bước xuống xe là những nam nhân mặc vest đen.
Những người dỡ hàng cực khổ ở bến ít nhiều cũng có phần bất bình, vì mấy tên nam nhân này chiếm nhiều diện tích trên con đường đá xanh vốn đã chật hẹp, nhưng không ai dám thể hiện ra mặt.
Bởi vì rất nhiều người nhận ra nam nhân đứng đầu có vết sẹo, mặc một chiếc áo gió màu trắng nhạt đang hút thuốc.
Đinh Thanh.
Một trong những nhân vật quyền lực của tập đoàn Kim Môn, và là một trong những người phụ trách công ty Cẩm Tú ở Bổng Tử quốc. Gần như mọi người trên đảo này đều kiếm cơm bằng việc làm ăn của hắn.
“Haizz.”
Sau khi đặt bình dưỡng khí trên lưng xuống đất, người đánh cá có vẻ mặt sương gió nhìn Đinh Thanh đang đứng hút thuốc ngoài xe ở đằng xa, kinh ngạc thở dài với đồng nghiệp của mình: “Có nhân vật quan trọng nào đó sắp tới kiểm tra chỗ chúng ta sao?”
“Làm sao có thể, nhân vật nào mà lại tới chỗ này của chúng ta.”
Đồng nghiệp nhìn tên vừa nói chuyện như một thằng ngốc: “Mùi cá ở đây rất nồng, lại còn tồi tàn nữa chứ.”
“Vậy ngươi nói xem ai lại khiến tên đó kính trọng như vậy, đã chờ nửa tiếng đồng hồ rồi.”
Người nói đầu tiên bĩu môi về phía bến tàu.
Trong tầm mắt của hai người, một nhóm sáu bảy nam nhân bước xuống tàu chở hàng của Cẩm Tú. Đinh Thanh và những người khác lập tức khom người, sau đó cười nói gì đó trước khi đoàn xe nghênh ngang rời đi.
“Cũng là một phần từ bạo lực, chắc hẳn là có địa vị rất cao. Đi thôi, hôm nay chúng ta còn phải ra khơi.”
Người đồng nghiệp kia thở dài, giải thích một câu với người còn đang sững sờ. Những năm trước đây, hắn cũng làm việc cho những người trong các doanh nghiệp vùng xám đó. Có thể thấy rằng, lễ nghi của Đinh Thanh và những người vừa rồi rõ ràng là đang chào hỏi cấp trên.
“Thói đời chó má.”
Người đồng nghiệp kia nhấc bình dưỡng khí, đập một cú thật mạnh, không biết là đang coi thường hay ghen tị.
...
Cùng lúc Quách Quang Diệu đến Bổng Tử quốc, Lý Bản cũng đã đến Thiên Đô. Nam nhân ngước nhìn tòa cao ốc khiến hắn hoa mắt chóng mặt, chỉnh lại cổ áo rồi sải bước đi vào trong.
Toà nhà Cẩm Tú, tầng 80.
“Tô tổng đang chờ ngươi.”
Văn Tiểu Địch biết Lý Bản, cười nói một câu rồi rời đi. Chẳng qua là lúc rời đi, cô gái nhìn Lý Bản đang lo lắng một cách khó hiểu.
Lý Bản hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa vào.
“Ngươi tìm ta sao?”
Tô Bình Nam cười như không cười, nhìn Lý Bản vứt bỏ mọi thứ để bỏ chạy. Không phải là tin tức của hắn nhanh, mà là tính thận trọng khi làm việc của hắn. Tô Bình Nam luôn cẩn thận tỉ mỉ, có một người như Thường Thanh, sao có thể không hiểu rõ những người xung quanh Quách Quang Diệu.
Vậy nên từ lúc Lý Bản rời khỏi Ô thành, hắn đã nhận được tin tức...
“Vâng, Tô tổng.”
Lý Bản cung kính cúi người.
“Có chuyện gì?”
Tô Bình Nam vẫy tay ra hiệu cho Ôn Uyển đang giúp hắn pha trà đi ra ngoài trước, sau đó mới chậm rãi hỏi.
Lý Bản không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
“Có gì cứ nói.”
Tô Bình Nam ném một điếu xì gà cho Lý Bản: “Ngươi đi theo ta cũng vài năm rồi, vậy nên đừng quá câu nệ.”
“Tô tổng, vậy ta sẽ nói thẳng.”
Lý Bản cầm lấy điếu xì gà, trong lòng rối rắm, sau đó trực tiếp nói ra.
“Ta muốn biết Quang Diệu ca chết thế nào.”
“Ngươi không xem tin tức sao?”
Tô Bình Nam nhìn Lý Bản với ánh mắt sắc bén.
“Ta không tin.”
Lý Bản lắc đầu: “Ta vẫn luôn đi theo Quang Diệu ca, ta biết rõ tính cách của hắn nhất.”
“Ồ.”
Tô Bình Nam cứ như vậy nhìn thẳng vào Lý Bản, trên mặt không có cảm xúc nào, trong mắt cũng không có sự lạnh lùng sắc bén, mà chỉ có sự bình tĩnh...
“Ngươi có biết tại sao ta vẫn chưa tuyên bố ngươi sẽ tiếp nhận vị trí của Quang Diệu không?”
Ngay lúc Lý Bản cảm thấy thời gian dài đằng đẵng như vừa trôi qua cả thế kỷ, Tô Bình Nam mỉm cười nói.
“Không biết.”
Lý Bản cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì ta đang chờ ngươi tìm ta. Nếu như ngươi tới tìm ta, ngươi thật sự có tư cách để thay thế hắn.”
Không đợi Lý Bản lên tiếng, Tô Bình Nam đã mở ngăn kéo ra, ném một chiếc đồng hồ Rolex cho Lý Bản: “Từ nay trở đi, Ô thành sẽ nhờ vào ngươi.”
Một chiếc đồng hồ màu vàng.
Đó là một chiếc Rolex đã cũ, nhưng Lý Bản rất quen thuộc với nó. Trước đây, hắn đã hỏi Quách Quang Diệu không dưới một lần rằng, nếu đối phương đổi đồng hồ, có thể tặng chiếc đồng hồ này cho mình hay không. Thật không ngờ, hôm nay chiếc đồng hồ này lại xuất hiện trước mặt hắn theo cách này.
“Hắn để lại cho ngươi đó, làm việc cho tốt vào. Đúng rồi, ngươi cũng thay quần áo đi.”
Tô Bình Nam cầm chén trà lên: “Trước tiên đừng đi vội, ở lại uống trà với ta.”
Lý Bản đã hiểu ra mọi chuyện, im lặng không nói gì, chỉ cúi người thật lâu không ngẩng đầu lên. Hắn biết rằng từ hôm nay trở đi, hắn đã chính thức bước vào hàng ngũ quản lý của Cẩm Tú.

Đảo Quy Vĩ, văn phòng Cẩm Tú.
Trong toàn bộ văn phòng, chỉ có Quách Quang Diệu và Đinh Thanh ngồi đối diện nhau. Con rồng vàng ba móng trên cổ áo Đinh Thanh giống hệt con rồng vàng trên cổ áo Quách Quang Diệu.
“Mấy giờ rồi?”
Quách Quang Diệu hỏi.
“Chín giờ năm mươi.”
Thứ mà Quách Quang Diệu đang đeo trên cổ tay bây giờ là một chiếc Patek Philippe với dây đeo màu đen. Sau khi nghe câu trả lời, hắn từ từ chỉnh lại kim giờ về phía trước một giờ theo múi giờ chênh lệch giữa Bổng Tử quốc và Hạ quốc, sau đó ngẩng đầu lên nói với Đinh Thanh ngồi bên cạnh bằng một câu lấp lửng: “Sau này chúng ta giống nhau rồi.”
“Vâng.”
Đinh Thanh cúi người đáp lại để bày tỏ sự tôn trọng của mình. Một vài mối làm ăn xuyên biên giới giữa tập đoàn Cẩm Tú và tập đoàn Kim Môn những ngày gần đây đã khiến thế lực của hắn nhanh chóng bành trướng, đồng thời cũng khiến Đinh Thanh kiên quyết hơn. Do đó, mặc dù được thêu cùng một con rồng vàng, nhưng hắn vẫn vô cùng khiêm tốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận