Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1128 - Không thoát được



Chương 1128 - Không thoát được




Chương 1128: Không thoát được
Tô Định Bắc vươn tay ngăn cản Rebecca đứng bật dậy, nhìn Lâm Như Tâm chằm chằm: "Vận khí của ngươi không tốt, ngươi cứ khăng khăng chọc giận ta. Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công."
Cô bé đứng dậy, tao nhã dùng khăn ăn lau vết bẩn. Nàng nhìn Lâm Như Tâm chòng chọc, ánh mắt lạnh lùng khiến nữ minh tinh giả vờ giả vịt cảm thấy ớn lạnh.
"Ngươi sẽ rất thê thảm."
Tô Định Bắc khôi phục vẻ lạnh lùng thiết huyết. Nàng không nổi giận. Nói xong câu này, nàng liền đi ra ngoài, đầu không ngoảnh lại. Rebecca lập tức đi theo. Hai người không nhìn nữ nhân kia nữa.
Chỉ để lại Lâm Như Tâm ngơ ngác đứng đó. Nữ nhân bình tĩnh vén tóc, cất giọng khinh thường nói một câu: "Đúng là gái nội địa, miệng cọp gan thỏ."
Đến giờ nữ nhân vẫn không biết cô gái đại lục trong mắt nàng là nhị đương gia của tập đoàn Cẩm Tú hưng thịnh ở Hạ quốc.
Tô Định Bắc.
...
"Xin lỗi Tô tứ tiên sinh."
Sau khi lên xe, Rebecca nói: "Ta sẽ bôi đen danh tiếng của nàng trong giới nghệ sĩ Cảng thành, cắt đứt con đường phát triển của nàng."
Tô Định Bắc không nổi giận tại chỗ, Rebecca càng thêm tán thưởng cô em gái này của boss. Cách gọi "tiên sinh" này là thật lòng.
"Căn cơ của nàng là đảo Mỹ Lệ và nội địa, ta sẽ tự xử lý."
Tô Định Bắc vẫn luôn mặt lạnh như tiền bỗng nở nụ cười: "Ta biết nữ nhân ngu như heo này không dính dáng gì tới ngươi."
Rebecca há hốc miệng, còn muốn nói gì đó nhưng Tô Định Bắc tiếp tục lên tiếng.
"Đi shopping thôi!"
Nhìn vẻ lạnh lùng ẩn sâu trong mắt Tô Định Bắc, Rebecca gật đầu.

Hai tiếng sau vụ hất rượu.
Hoành Điếm.
Sau bộ phim Cuộc chiến thuốc phiện, nơi này đã nghênh đón mùa xuân phát triển.
Mặc dù tháng giêng chưa qua, đã có ba bốn đoàn làm phim đến đây.
Nơi nào có làm ăn, nơi đó có giang hồ.
Nếu nói một hai năm trước Hoành Điếm còn phải lấy lòng đoàn làm phim để phát triển lớn mạnh, thì cục diện bây giờ đã trái ngược hoàn toàn.
Tập đoàn Cẩm Tú đầu tư rất lớn vào Hoành Điếm, hai studio hiện đại quy mô lớn có thể nói là đứng đầu châu Á. Mười ba khu vực điện ảnh mô phỏng chiều dài suốt mấy nghìn năm lịch sử trong kế hoạch đã hoàn thành phân nửa, lại thêm hơn vạn diễn viên quần chúng chính quy hóa, càng ngày càng có vai trò không thể thay thế.
Không phải là không thể đến chỗ khác, nhưng địa điểm thuận lợi và nhanh chóng như vậy trước mắt chỉ có Hoành Điếm. Tư bản sẽ không làm khó tiền bạc.
...
Quay một bộ phim không dễ.
Ngoài tài chính, kịch bản, diễn viên ra, đủ mọi chuyện linh tinh vụn vặt khác cũng đủ khiến người ta phát rồ.
Độ hot của phần một bộ phim Hoàn Châu cách cách khiến nhà đầu tư cực kỳ vui mừng, bao nhiêu năm rồi không thu được một khoản lớn như vậy, mấy phần tiếp theo lập tức được đưa vào lịch trình.
Hà Quỳnh là nhà sản xuất, cũng là tác giả viết tiểu thuyết tình yêu nổi tiếng đảo Mỹ Lệ. Nàng đã chạy tới Hoành Điếm từ sớm.
Phần một quay rất vất vả, gặp nhiều sự cố, khiến Hà Quỳnh lo sợ. Phần hai sắp quay, sao có thể không cẩn thận hơn.
Quyết định địa điểm quay, định ra trang phục. Nàng đã thỏa thuận với công ty quần chúng, tất cả đều thuận lợi khiến nữ nhân cảm thấy quá thuận lợi, cứ như đang nằm mơ.
Giá cả đối phương muốn và mức độ hỗ trợ đối phương đưa ra dường như bắt đầu từ một câu hỏi của người tổng phụ trách tên Trương Đồng kia.
"Lâm Như Tâm chưa đến à?"
Đối phương chỉ hỏi một câu như vậy, Hà Quỳnh cứ tưởng hắn cũng là người hâm mộ nên không nghĩ nhiều.
"Khi nào khai máy nàng mới tới. Trương tổng, đến lúc đó chúng ta có thể ăn một bữa."
Nữ nhân biết không thể chọc giận địa đầu xà, bèn giúp minh tinh của mình hẹn một bữa cơm, vì vậy mới có sự việc kể trên.

Chiếc váy bị rượu vang làm bẩm được Tô Định Bắc cất đi, không giặt.
Màn đêm buông xuống, nữ hài mặc váy dài màu đen ngắm cảng Victoria lộng lẫy dưới chân, giọng điệu lạnh lùng.
"Phía Đại D sao rồi? Trì thúc phải nhanh chóng thế chân kẻo đêm dài lắm mộng."
Hôm nay nữ hài không nổi giận không có nghĩa là nàng không giận, chẳng qua là nàng muốn giữ bình tĩnh trước mặt Rebecca tại thời điểm mấu chốt mà thôi.
Đây là làm chuyện lớn, nữ hài đã chuẩn bị đầy đủ.
"Không có vấn đề gì."
Phi Cơ trả lời: "Hiện giờ hắn nhìn ai cũng cảm thấy nguy hiểm. Chỉ cần chúng ta đẩy nhẹ một cái, hắn sẽ cắn câu."
Tô Định Bắc gật đầu, xoay người nhìn Tô Nhất Nhị: "Tâm trạng ta không tốt. Đại D đã vô dụng, khi nào hai lão già kia đi thì tiễn hắn lên đường ngay lập tức."
"Ta đi làm việc đây."
Tô Nhất Nhị gật đầu, lúc rời đi ánh mắt khó giấu vẻ kinh ngạc. Hắn từng nghe danh Tô Định Bắc, biết trước đây nàng chỉ là một doanh nhân tài giỏi mà thôi.
"Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước sự bình tĩnh của mình."
Trong phòng không còn một bóng người, Tô Định Bắc vén lọn dài rủ xuống, lẩm bẩm một mình: "Chắc là chỉ có bạo lực mới giúp mình bình tĩnh."
Lúc này Tô Bình Nam không ở đây, nếu không hắn sẽ ngạc nhiên phát hiện giờ phút này vẻ mặt của Tô Định Bắc giống hệt như Tô Định Bắc bỏ mạng ở Nam Hải trong trí nhớ của hắn.

Phi Cơ đoán rất chính xác.
Đúng là Đại D đã mất chừng mực.
Sắc mặt hắn dữ tợn: "Thường ngày đám lão già này ăn của ta, uống của ta, tán gái cưỡi ngựa đều là lão tử chăm sóc. Ấy vậy mà bây giờ bọn hắn lại trở mặt muốn giết ta? Đừng mơ!"
Nam nhân hất ống đựng bút trong thư phòng xuống đất, mảnh vỡ bắn tung tóe làm cho căn phòng trở nên bừa bộn.
"Đại D ca, Hòa Ký có mấy chục vạn côn đồ, nếu như hiện tại bọn hắn quyết tâm muốn chấp hành gia pháp thì ngươi không thoát được đâu."
Để đảm bảo an toàn, trong biệt thự của Đại D đầy nhân thủ mà hắn điều động sang. Trong thư phòng, quân sư Trần Văn Hoa nói ra suy nghĩ của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận