Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1371. Gà ngu



Chương 1371. Gà ngu




Ngay cả nam nhân hung hãn cũng không ngờ thật sự có kẻ thiên đường có lối không đi, mà lại đi qua cầu độc mộc.
Đó là Mã Trung.
Đây là nhân vật số hai trong nhóm của Diệp Kế Hoan. Hắn nổi tiếng hung ác, là tên cướp duy nhất trắng trợn không đeo mặt nạ trong vụ cướp.
Khác với ba người A Khoan, lão Ngật Đáp sợ mất mật muốn trở về nội địa, đường ai nấy đi, cánh tay phải của Diệp Kế Hoan cũng tức là Mã Trung nhân vật số hai trong nhóm dứt khoát về Cảng thành chỉ vì hoàn thành một lời hứa.
Một căn nhà cũ ở Đồn Môn đã từng là điểm dừng chân bí mật nhất của đám người Diệp Kế Hoan.
Căn nhà rất đơn sơ. So với vẻ hoang vắng đầy mạng nhện hiện tại, trước đây nơi này tràn đầy sức sống. Dân giang hồ đủ thể loại tụ tập ở đây, ăn uống hò hét, chờ đợi cơ hội để bọn hắn dùng mạng đổi lấy tài phú.
"Lão đại, lên đường bình an."
Mã Trung đổi ba tuyến đường bộ, hao tốn hết tài sản và sức lực, giờ đây đã sức cùng lực kiệt. Nam nhân chịu khó quét dọn căn nhà, sau đó châm ba điếu thuốc lá đặt lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, nghiêm túc bái lạy.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mã Trung cảm thấy thê lương, nhếch miệng lấy một con dao găm giấu trong giày ra rồi cạy một hòn gạch trong góc. Một xấp tiền được bọc bằng túi nilon xuất hiện trước mặt hắn.
Tiền không nhiều, chỉ có hơn một triệu đô la Hồng Kông.
Đây là bí mật chỉ có Diệp Kế Hoan và Mã Trung biết. Từ cái ngày số tiền này được giấu đi, đây là vốn liếng cuối cùng chỉ được dùng vào lúc không còn lối thoát.
Diệp Kế Hoan từng nói đùa với Mã Trung: "Hi vọng chúng ta vĩnh viễn không dùng đến số tiền này."
Lúc nói câu này, mặc dù nam nhân cười ngông cuồng, nhưng ánh mắt lại có vẻ mờ mịt khó giấu.
Mã Trung không suy nghĩ nữa, bỏ xấp tiền vào trong ba lô đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng lưu luyến nhìn căn phòng hoang tàn.
Hắn sẽ không về nữa.
Mã Trung có bưu hãn đến mấy cũng biết ở Cảng thành mình đã không còn đường đi. Nam nhân thở dài, mở cửa phòng ra.
Một cú đá ập tới.
Kinh nghiệm liều mạng chiến đấu nhiều năm giúp Mã Trung lập tức phản ứng. Mặc dù hắn đã lùi về sau nhưng vẫn không tránh được một kích nặng nề này.
Một kích này khiến bụng nam nhân đảo lộn, hắn cong người như con tôm.
Đối phương không ngừng nghỉ, những đòn tiếp theo đều là trí mạng.
Cơ thể mềm dẻo và nhanh nhẹn như báo săn áp sát Mã Trung, hung hăng lên gối mấy cú liên tiếp, đồng thời một tay cắm vào xương sườn của hắn, dùng sức xé ra.
"Á!"
Tay phải bị bẻ gãy, tiếng hét thảm thiết của Mã Trung chưa kịp thốt ra đã bị chặn ngược vào bụng.
Cảnh Hùng Tử xoay người, cánh tay vạm vỡ ghì chặt cổ Mã Trung, đầu gối thúc vào eo đối phương, sau đó cấp tốc dùng sức.
Đây là thói quen của lính trinh sát Dạ Hổ.
Ra tay là trí mạng. Dường như bọn hắn ở cái nơi cối xay thịt động Mèo quá lâu, quen coi đầu người là mía.
"Lính trinh sát quân 79?"
Mã Trung không có sức chống cự, trong lòng đã tuyệt vọng. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng thốt ra mấy chữ. Ký ức về cách thức giết người này vẫn còn mới mẻ trong đầu hắn.
Lớp trưởng ngày xưa từng dùng cách thức này cứu mạng hắn, hắn không ngờ hôm nay mình lại chết bởi cách thức tương tự. Tiếng hét của Mã Trung khiến động tác của Cảnh Hùng Tử dừng lại một giây.
Mã Trung nắm lấy cơ hội, lập tức dùng tay trái có thể động đậy của mình chen vào kẽ hở ở cổ, tranh thủ hít thở.
"Ta không cầu xin tha mạng."
Mã Trung gần như là rống lên: "Nể tình chúng ta đều bán mạng, xin hãy giúp ta một việc, ngươi cứ việc lấy mạng ta."
"Ngươi từng lên chiến trường à?"
Cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, một hán tử đi vào, ánh mắt như sói tràn đầy khí tức tử vong.
"Từng lên, có điều ta khác các ngươi, ta chỉ là lính quèn xông pha trận địa."
Mã Trung thở hổn hển, cánh tay của tên sát thần phía sau vẫn siết chặt cổ hắn khiến hắn hít thở khó khăn.
Có điều sức quan sát của hắn vẫn cực kỳ nhạy bén: "Ngươi là quân 79 đúng không?"
Mã Trung liếc nhìn con dao găm Hạng Tiểu Bình đang vuốt ve: "Hoa văn kỳ lạ này, cán dao loại này thoạt nhìn không phải là vũ khí kiểu mẫu, chỉ lũ điên các ngươi mới có, cho nên ta biết."
Hạng Tiểu Bình im lặng.
"Nể tình ngày xưa từng cùng nhau vác súng, các ngươi có thể tha mạng cho ta không?"
Mã Trung hỏi rất thẳng thắn.
"Không thể, ngươi trở về Cảng thành ắt phải chết."
Hạng Tiểu Bình lắc đầu: "Mọi người đều vì chủ của mình. Bây giờ ngươi nói đi, nếu có thể làm thì ta sẽ nể tình nghĩa năm đó mà giúp ngươi."
Tức thì Mã Trung như già đi.
Những người này đều là sát thần, tuyệt đối không nói chơi. Phản ứng của đối phương nói cho hắn biết mình tuyệt đối không sống qua tối nay, điều này khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
"Lão đại của ta là Diệp Kế Hoan."
Nhưng Mã Trung nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu kể.
"Những năm qua ta nợ hắn ba mạng vẫn chưa trả, vì vậy ta phải giúp hắn một việc." Mã Trung Mã Trung kể rất nhanh. Sau khi hắn nói xong, trong căn phòng mờ tối yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng thở phì phò của mấy người.
"Được, ta đồng ý với ngươi."
Hạng Tiểu Bình nói với Mã Trung: "Ra đi thanh thản nhé!"
Nam nhân nói xong, Cảnh Hùng Tử ở đằng sau Mã Trung đột nhiên dùng sức.
...
A Kim vẫn làm việc ở tiệm mát xa.
Nhưng nền kinh tế ngày càng trì trệ, khách và tiền boa cũng giảm, cho dù A Kim đã sử dụng mọi kỹ năng nhưng vẫn vô ích.
Hiện giờ A Kim có một biệt danh mới.
Gà ngu.
Nguồn gốc của biệt danh này rất đơn giản. Trong mắt mọi người, A Kim là một kẻ ngu, mà nàng lại làm gà (gái điếm), như vậy dĩ nhiên nàng chính là gà gu. Hết chương 1371.



Bạn cần đăng nhập để bình luận