Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 661: Ba ngàn người bái sơn

Chương 661: Ba ngàn người bái sơn
Lão nhân tóc hoa râm, năm đó cũng là đại mãnh nhân của Hòa Ký, về sau bởi vì lớn tuổi nên dần dần phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người. Hôm nay là lễ lớn của Hòa Liên Thắng, Thập Nhị thúc chính là người có bối phận cao nhất sau khi Đặng Bá chết. Cho nên, Đại D đã mời hắn đến chủ trì khai đàn.
Rõ ràng lão nhân rất vui. Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu xám, trán còn cột một sợi dây màu đỏ.
“Hậu sinh khả úy.”
Thập Nhị thúc mỉm cười hiền hòa. Hắn khác với Đặng mập. Hắn đã từng là một đả tử Hồng Côn, bây giờ chỉ ở nhà dưỡng lão. Tuy bối phận cao, nhưng uy vọng lại không bằng Đặng mập, thái độ đương nhiên hạ xuống rất thấp.
Mấy ngày nay, đám người Phi Cơ đã học được cách hành lễ. Đại D chờ hắn hành lễ xong mới giới thiệu hắn với những nhân vật giang hồ đang ngồi ở đây.
Người đến đều là những nhân vật giang hồ thế hệ trước, uy vọng rất cao. Hai hàng lông mày của bọn hắn nhiều ít đều có khí tức cường hãn.
Trong đó, đám người Phi Cơ chú ý nhất chính là những người ngồi bên cạnh Đại D. Khí thế trên người bọn hắn mạnh nhất. Mặc dù ai nấy đều mỉm cười nhưng sự mạnh mẽ người sống chớ gần của bọn hắn lại vô cùng rõ ràng.
Thập Tứ ca, Hào Mã Bang, cùng với người có phong thái đại ca nhất trong đám quần long vô thủ, Lạc Đà.
Trong ba người, Lạc Đà trẻ tuổi nhất, khoảng ba lăm ba sáu tuổi, gương mặt hơi đen nhưng ánh mắt nhìn Phi Cơ lại rất hiền lành. Hắn biết mục đích Hòa Ký nâng đỡ thanh niên này. Dù sao, đa số địa khu Du Tiêm Vượng đều nằm trong tay hai lão già bên cạnh, đương nhiên hắn cũng vui vẻ xem náo nhiệt rồi.
Phi Cơ bước đến, trong lòng không hề có chút chấn động gì cả. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy những người kia cứ cố làm ra vẻ, hoàn toàn không có cảm giác áp bạch không giận tự uy của lão đại Tô Bình Nam.
Nhìn Phi Cơ hành lễ hoàn tất, Thập Nhị thúc đừng đằng sau Đại D mới chững chạc hô to mời mọi người ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, đám người Đại Phi mới lần lượt tiến vào, cũng đều dựa theo quy củ lễ tiết vừa nãy mà tiến hành.
Đại D gật đầu với Thập Nhị thúc, ra hiệu người có tư cách chính là ba người này. Thập Nhị thúc lại cao giọng hô một câu: “Người đã đến đông đủ. hôm nay Hòa Liên Thắng ta khai đàn thu người, cảm ơn chư vị đã đến xem lễ.”
Khi hắn nói xong, tất cả mọi người đều không nói một lời đứng dậy, đi theo sau lưng Đại D tiến vào Thiên Điện Đường, theo thứ tự phân cao thấp ngồi xếp bằng xuống, thái độ trang nghiêm hơn rất nhiều.
Thập Nhị thúc thấy mọi người đều đã xong, lúc này mới tiếp nhận gậy Long Đầu trong tay Đại Đ, lẳng lặng đứng ngay cửa phòng, không nói một lời nhìn đám người Phi Cơ và Đại Phi.
“Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Giọng điệu của Thập Nhị thúc khiến mọi người tức cười nhưng đều cố gắng nhịn xuống.
“Sau khi bước vào cánh cửa này, đó chính là người của hồng môn ta. Nếu đồng ý, dập đầu bái gậy đọc ba mươi sáu lời thề.”
Đám người Phi Cơ đều không do dự, xoay người quỳ gối, lạy vài cái về phía gậy Long Đầu, miệng nói đồng ý.
“Yêu anh em hay là yêu tiền?”
“Yêu anh em.”
Phi Cơ lớn tiếng trả lời. Âm thanh của mọi người cao thấp không đều. Thập Nhị thúc hỏi một câu, mọi người đều gật đầu đưa ra lựa chọn. Dưới bầu không khí như vậy, biểu hiện của đám người Phi Cơ cũng trở nên nghiêm túc.

“Xem ra lần này danh tiếng của ngươi không nhỏ. Hòa Ký mở sơn môn, ngươi lại dẫn đội tuần tra. Tương lai tiền đồ vô lượng rồi.” Hàn Sâm tướng ngũ đoản cười lạnh nhìn Lưu Kiến Minh.
“Nhờ Sâm ca chiếu cố thôi.”
Lưu Kiến Minh đốt một điếu thuốc lá. Hàn Sâm lựa chọn thời cơ rất tốt. Hiện tại, trong phạm vi mười mét xung quanh hai người đều không có một ai, nói chuyện rất thuận tiện.
“Thế nào, không quen ở đội phòng chống tội phạm, muốn quay trở về rồi à? Cục tình báo không có ngươi, ta đột nhiên cảm thấy không quen. Nửa tháng qua, ta bị mất hai lô hàng. Nghê tiên sinh không được vui, ta cũng khó bàn giao.”
Hàn Sâm vỗ chiếc xe mui trần của Lưu Kiến Minh: “Có một câu, cánh còn chưa cứng bay sẽ ngã chết, sếp Lưu.”
Hắn nói xong, cũng không để ý đến sắc mặt nội ứng mình phái đi trầm xuống: “Ta đi trước đây. Nghê tiên sinh một lòng muốn tẩy trắng. Hắn không muốn lẫn vào trường hợp này. Ta thì không muốn vào, sợ mặt mũi của Hòa Ký không dễ coi.”
“Đúng rồi.”
Hàn Sâm đi được vài bước bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào những gương mặt trẻ tuổi, non nớt nhưng lại tràn đầy hung hãn lẫn khát vọng dưới chân núi: “Trong đám lưu manh này, ngươi nói có bao nhiêu con quỷ?”
Sắc mặt Lưu Kiến Minh lại càng trở nên khó coi.
“Ngươi cũng là quỷ, nhưng ngươi là quỷ của ta. Ngươi nói ta có phải là một thiên tài hay không?” Hàn Sâm cười to: “Một tướng công thành vạn cốt khô, ta đã dạy ngươi điều này. Ngươi đừng để ta thất vọng. Con người của ta rất không kiên nhẫn.”
“Ta hiểu rồi.”
Nhìn theo bóng lưng của Hàn Sâm, Lưu Kiến Minh đập thật mạnh xuống bàn một cái. Hắn vất vả lắm mới được sếp Lương thưởng thức. Bây giờ về cục tình báo chẳng khác nào làm lại từ đầu. Điều này khiến cho hắn lần đầu tiên có suy nghĩ thoát ra khỏi người này.

“Ba ngàn người bái sơn, quả nhiên là Hòa Ký.”
Cùng một thời gian, Rebecca khởi động xe: "Bên trong không biết có bao nhiêu con quỷ. Hòa Ký là của chúng ta. Những người đó nhất định phải tìm ra.”
Tô Văn Văn nhìn Rebecca, sau đó mỉm cười. Hắn ném điếu xì gà ra ngoài cửa sổ: “Nam ca nhất định có cách. Hắn muốn ngươi gọi điện thoại cho hắn.”
“Sự việc thật ra rất đơn giản.”
Tô Bình Nam điểm ngay cốt lõi: “Đừng cố gắng từ thân phận của những người đó phân tích ra được ai là tên khốn. Đối phương không phải kẻ ngu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận