Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 280: Đuổi cổ tên ăn mày này đi

Chương 280: Đuổi cổ tên ăn mày này đi
Lưu Đường rùng mình trong lòng, đúng vậy, hiện tại bản thân hắn đang đi tiên phong, với miếng mồi béo bở như vậy con sói đói đang hợp tác không hẳn không cắn lại hắn, dùng chuyện này để giúp mình tạo ra thế cục.
"Đừng cực đoan như vậy, người làm ăn vẫn là hòa khí phát tài."
Lưu Đường cười nói: "Ta chỉ sợ đối phương bạo ngược cho nên mới mời Hải Đông Thanh trấn áp một chút là được rồi."
Kẻ mặc quân phục rằn ri nói nhỏ vài câu bên tai Mộ Dung Thanh Thanh, Mộ Dung Thanh Thanh nhướng mày liếc Lưu Đường một cái, cười nói: "Hóa ra bây giờ người này nổi tiếng như vậy, thật là thú vị. Chuyện này Hải Đông Thanh ta nhận."
"Rắc rắc."
Một chiếc vali lớn do mã tử mang theo. Sau khi Lưu Đường mở ra, xoay lại, một chiếc vali đầy tiền từ từ lộ ra trước mặt Mộ Dung Thanh Thanh.
"Ta muốn thỉnh Phật."
Lưu Đường vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay tạo thành chữ thập, làm động tác lễ Phật.
"Ngươi muốn ta đích thân đi làm?"
Đôi mắt như nước mùa thu của Mộ Dung Thanh Thanh ngẩn ra, nàng cười khúc khích khi nhìn thấy đôi tay chắp lại của Lưu Đường: "Lễ xưa của Hải Đông Thanh người biết đúng là không ít nhỉ."
Nói rồi, Mộ Dung Thanh Thanh đứng lên, bắt chéo hai tay trái phải, đặt ngón tay cái lên ngực, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta đồng ý."
Trong khi Hải Đông Thanh hung dữ nhìn chằm chằm Cẩm Tú thì ánh mắt Tô Bình Nam đang nhìn một người bằng hữu cũ của mình.
Đó thực sự là một người bạn cũ, thời Tô Bình Nam còn làm khuân vác bao hàng tại kho hàng, người đó giống như cha mẹ nuôi dưỡng hắn, và cũng là khách hàng làm ăn đầu tiên của Tô Bình Nam, một thương nhân đến từ Ô thành tên là Điền Chí Mỹ.
Điền Chí Mỹ có vóc dáng thấp bé, khuôn mặt đen không có râu. Hắn nhìn Tô Bình Nam đầy trìu mến, cảm thấy có chút may mắn cho tầm nhìn của mình, cũng may lúc đó kết được một mối thiện duyên, nếu không có lẽ sẽ không gặp được nhau.
Nhớ lại mấy năm trước, Điền Chí Mẫn có chút sững sờ, cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tô Bình Nam vào mấy năm trước lại hiện ra trước mắt.
"Ông chủ, ngươi có gửi hàng chuyển phát nhanh không?"
Thời điểm đó, Điền Chí Mỹ là một trong những thương nhân lớn đầu tiên ở Ô thành chạy đến Vân Cảng. Mỗi khi hàng hóa được chuyển đến trạm trung chuyển Ô thành, tốc độ lên hàng chậm chạp khiến hắn rất tức giận.
Điền Chí Mỹ quay đầu lại, thấy một nam nhân trẻ tuổi rắn chắc giống như đao thương bất nhập đang dán sau lưng mình, liền mỉm cười hỏi hắn:
"Sao hả, ngươi có giải pháp gì?"
Điền Chí Mỹ cũng đã từng thấy khá nhiều lưu manh côn đồ dựa vào nắm đấm để kiếm ăn, nhưng so với thanh niên trước mặt này thì lại kém xa.
Điền Chí Mỹ cũng được coi là người có kinh nghiệm vào Nam ra Bắc, cảm nhận được mùi vị giang hồ trên người thanh niên trẻ này nên đã hào phóng đưa điếu thuốc Ngọc Khê của mình cho hắn. Thanh niên mặc quân phục cũng không châm thuốc, chỉ ngậm đầu lọc và nói: "Không có cách nào, chắc là không chào hỏi ông chủ được rồi."
Điền Chí Mỹ gật đầu: "Mọi người đều không dễ dàng, chỉ cần ngươi có thể để hàng của ta lên xe trước, sau này ta sẽ tìm ngươi."
Người trẻ tuổi nhếch miệng, xem như cho hắn một cái mỉm cười: "Ông chủ, ngươi có thể chờ mười phút không?"
Nói xong, người trẻ tuổi theo sân ga nhảy xuống, chiếc áo quân đội màu xanh biếc vung lên.
Đôi mắt của Điền Chí Mỹ đông cứng lại, nhìn thấy dưới chiếc áo khoác quân đội tung lên, thắt lưng của người thanh niên có hai chiếc cán dao đen bóng.
"Văn Văn, dọn sạch sân đi. Hôm nay ta rốt cuộc có cơ may sống rồi. Sau ngày hôm nay, đây là chỗ để hàng của chúng ta."
Nam thanh niên hét lớn, không thèm để ý ánh mắt ngạc nhiên khinh bỉ của nhiều người tại đó.
Thanh niên trẻ đang chạy không quên quay đầu lại nói với Điền Chí Mỹ: "Mười phút là được rồi, ông chủ nhớ nhé, về sau lên hàng đi xe thì tìm Tô Bình Nam ta!"
Thu hồi suy nghĩ, Điền Chí Mẫn nhìn người trẻ tuổi chỉ cần vài năm đã có thể khiến hắn nhìn lên thì nuốt nước bọt, thận trọng nói: "Hồng Bào ca, lợi ích ta đưa ra sẽ không ít đâu."
Tô Bình Nam vừa rồi có chút mất tập trung vì lâm vào ký ức, nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần nói: "Ông chủ Điền khách sáo quá, chúng ta là bạn bè mà."
Điền Chí Mỹ là một thương nhân xuất sắc. Sau khi phát hiện ra thị trường Vân Cảng đang dần suy giảm, hắn chuyển sang ý định xây dựng một tòa nhà.
Thật vất vả chạy chọt quan hệ khắp nơi ở Thiên Đô, cuối cùng cũng kiếm được một mảnh đất tiềm năng thì phiền toái lại đến. Một tên côn đồ có tiếng ở Thiên Đô đã tìm tới hắn, đòi nhận khoán toàn bộ cát và xi măng với giá cao gấp ba lần giá thị trường.
Vừa mới chuyển qua bất động sản, Điền Chí Mỹ nào biết có loại chuyện như thế này. Chuyển sang đầu tư vào bất động sản hắn đã huy động toàn bộ tài sản trên người nên sao có thể đồng ý được.
Nhưng hắn cũng là nhân vật lăn lộn trong giới, biết mình không thể trêu vào người ta, xin lỗi nửa ngày cũng đồng ý trả hai mươi vạn, đối phương trừng mắt nhìn hắn, một câu “Đuổi cổ tên ăn mày này đi” làm trái tim hắn lạnh đi một nửa.
Sau đó, Điền Chí Mỹ cũng muốn tìm một vài người bạn để nói giúp, nhưng vừa nghe tên, những anh hùng hào kiệt ngày thường đó lập tức biến mất không tăm tích.
Cơm hắn mời không ít, rượu hắn cũng mời nhiều nhưng đến lúc hắn cần giúp đỡ thì chả thấy ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận