Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 268: Nói vậy là đã muốn bỏ đi?

Chương 268: Nói vậy là đã muốn bỏ đi?
Hạ Trúc là một nữ tử rất thẳng thắn và không biết sợ hãi, nàng luyến tiếc Dương Thiên Lý nên đã tôn trọng nội tâm của mình, đi tìm kẻ mà nàng ghét nhất trong ngõ nhà mình, một tên du thủ du thực suốt ngày trộm cắp chơi bời lêu lổng.
"Binh Tử thúc, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."
Hạ Trúc rất lịch sự.
"Đi lấy một chai rượu ngon cho ta, ta có thể nói cho ngươi biết tất tần tật."
Binh Tử là kẻ lưu manh cấp thấp nhất, hắn biết rằng cô bé này luôn coi thường mình nên hắn dùng ngữ điệu thô lỗ nói với nàng.
Rượu nhanh chóng được mang đến, rượu Thiên Đô Đại Khúc mười tám đồng. Đối với hai người, mức giá này được coi là rượu ngon.
Binh Tử không dùng ly mà trực tiếp mở nắp chai, uống một ngụm lớn, sau đó thoải mái ợ hơi, bất cần nhìn Hạ Trúc nói: "Hỏi đi."
Hạ Trúc dựa theo cách nói của Dương Thiên Lý mà hỏi.
"Công ty Cẩm Tú là công ty gì?"
Câu hỏi đầu tiên được đưa ra, Hạ Trúc nhìn thấy Binh Tử vẻ mặt bất cần bất giác ngồi dậy, mặt có chút sợ hãi.
"Con rồng vàng thêu trên cổ áo của công ty họ có ý nghĩa gì? "
Hạ Trúc suy nghĩ bổ sung thêm: "Rồng vàng ba móng."
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Hạ Trúc có thể thấy rõ sự hoảng sợ trên khuôn mặt của Binh Tử.
"Ta mặc kệ, ngươi uống hết rượu của ta rồi nhất định phải nói cho ta biết."
Hạ Trúc chộp lấy Binh Tử đang muốn bỏ đi, trong mắt tràn đầy cố chấp.
Cuối cùng Binh Tử hạ giọng và nói tất cả những gì mình biết.
Mãi cho đến khi Binh Tử đã đi rất xa, Hạ Trúc mới định thần lại. Tiểu Hồng Bào, sự cố quán bar, lão bá đầu của nhà ga Thiên Đô...
Đây tưởng chừng là những câu chuyện trong phim nhưng thực tế lại diễn ra xung quanh nàng. Những điều này dường như đã thông báo cho nữ tử về một thế giới không muốn người biết tới.
Đây không phải điều nàng sợ nhất, điều khiến tâm hồn Hạ Trúc bồn chồn nhất chính là một câu nói khác của Binh Tử.
"Con rồng vàng được thêu trên đường viền cổ rất khó lường, và ba móng vuốt đều là những đệ tử đã chết được Tiểu Hồng Bào đánh giá cao."
Hạ Trúc rất tốt bụng, nhưng không bao giờ tỏ ra kiêu căng. Tính cách chân thành và vui vẻ, thời điểm mấu chốt có thể buông bỏ tất cả. Một nữ tử có thể bỏ lại sự cám dỗ của phồn hoa thế giới ở tuổi này để đi vào rừng sâu, có thể thấy rằng ý chí của nàng rất mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, Hạ Trúc tìm thấy Dương Thiên Lý đang thất thần ở quảng trường, nàng nói: "Ta đã đăng ký đi rừng nhiệt đới cầu vồng Hải Nam, ngươi có đi cùng ta không?"
Dương Thiên Lý gật đầu ngay lập tức không chút do dự, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
"Trước khi đi, ta muốn gặp đại ca."
Dương Thiên Lý nói rất nghiêm túc, dù sao thì Hạ Trúc cũng không hiểu mối quan hệ giữa hai người, nghe vậy trái tim cũng chùng xuống và tràn đầy lo lắng. Những âm mưu đẫm máu của những kẻ thoái ẩn giang hồ trong phim Hồng Kông hiện lên trong đầu nàng.
"Hồng trần thế tục, ngươi muốn thoát ra khỏi bùn mà không nhiễm bẩn, ta không ngăn cản ngươi."
Tô Bình Nam xua tay có chút hứng thú: "Trong lòng không có đao nữa, trong tay có chút tiền thì tốt hơn."
Tô Bình Nam lấy ra một tấm séc và viết một con số rồi đẩy nó qua. Dương Thiên Lý lắc đầu rất kiên quyết, hắn sẽ đi cùng nữ tử trên chuyến đi của nàng để tìm tự do mà Hạ Trúc nói, những thứ này đối với hắn đều vô dụng.
"Cút đi."
Tô Bình Nam tung hoành Thiên Nam, thiết huyết kiệt ngạo là thế, vậy mà đó là lần đầu tiên cảm thấy bất lực, thở dài thật lâu.
Dương Thiên Lý nhìn người đại ca đang vặn vẹo thân thể không muốn nhìn mình nữa, vẫn cung kính cúi đầu chào tạm biệt.
"Mỗi người đều có khát vọng của riêng mình, hãy sống thật tốt!"
Tô Bình Nam nói xong mà không nhìn lại.
Mưa ngày càng nặng hạt, những hạt mưa rơi trên mép cửa sổ của khách sạn nhỏ nơi Hạ Trúc ở, nước bắn tung tóe trắng xóa.
Cánh cửa bị đẩy vào, Dương Thiên Lý bước vào ướt sũng nước, hắn không còn mặc một bộ đồ tây đắt tiền có thêu hình rồng trên cổ áo nữa mà đã thay bằng một bộ đồ giản dị.
"Ta về rồi đây."
Dương Thiên Lý nở một nụ cười thoải mái trên mặt, tiếp theo là cơ thể nhỏ nhắn của Hạ Trúc sà vào vòng tay.
Hạ Trúc lo lắng suy nghĩ cả đêm tim muốn rớt ra ngoài, nàng đã rất lo sợ, sợ rằng gã Tiểu Hồng Bào sẽ làm điều gì đó tồi tệ mà nàng không thể chịu đựng được như những câu chuyện diễn ra trong phim.
Dương Thiên Lý ôm nữ tử đột nhiên xông lên này, vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Ta đang ướt sũng đấy, cẩn thận bị cảm."
"Ta không quan tâm, ta chỉ muốn ôm ngươi thôi."
Lần đầu tiên Hạ Trúc mạnh dạn bộc lộ nhiệt tình như vậy trước mặt đồng nghiệp của mình.
Mọi người đều là sinh viên đại học, lập tức nhiệt liệt vỗ tay, bầu không khí vô cùng ấm áp.
"Được rồi, ngươi cứ ôm ta đi."
Giọng của Dương Thiên Lý nhẹ nhàng, một số bạn đồng nghiệp thậm chí còn hào hứng hơn khi huýt sáo.
Một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai mọi người: "Chưa từng thấy ngươi dịu dàng như vậy bao giờ, nói vậy là đã muốn bỏ đi?"
Mọi người hơi sững sờ, Hạ Trúc ngẩng đầu trong vòng tay của Dương Thiên Lý.
Cửa khách sạn mở toang, nam nhân cầm ô đen đứng thẳng như ngọn lao, trong tầm mắt của Hạ Trúc, con rồng vàng ba móng trên cổ của bộ vest thẳng tắp thật chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận