Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 566: Hoàn cảnh sẽ thay đổi con người

Chương 566: Hoàn cảnh sẽ thay đổi con người
Hiện tại, Tô Bình Nam là người rất đáng sợ. Hắn làm người cường thế lại nghiêm túc, người bên dưới khi đứng trước mặt hắn đều run rẩy. Mỗi lần nói chuyện nhất định phải nghĩ sâu tính kỹ, tuyệt sẽ không tùy tiện nhắc với hắn những vấn đề không có ý nghĩa, sợ mình bị lão đại cho rằng bản thân không có chí lớn.
Cho nên, Tô Bình Nam phát hiện hắn cần một người ngoài có thể nhắc nhở hắn một số vấn đề nhỏ. Dương Khả Khả bất luận từ kinh nghiệm hay là vị trí đều là một người rất thích hợp.
“Được, vậy ta xin cảm ơn Tô tổng trước.”
Dương Khả Khả mỉm cười, lại rót bia cho Tô Bình Nam: “Ta muốn hỏi Tô tổng một vấn đề.”
“Ngươi cứ nói.”
Tô Bình Nam vẫn cứ chững chạc đàng hoàng, khiến cho Dương Khả Khả một lòng muốn tạo bầu không khí vui vẻ có chút nhụt chí.
“Lông mày của ta có đẹp không?”
Nữ nhân ung dung đưa ra một vấn đề khiến Tô Bình Nam cảm thấy ngoài ý muốn: “Trực giác của nữ nhân rất chuẩn. Mỗi lần chúng ta gặp gỡ, ánh mắt đầu tiên ngươi nhìn ta lúc nào cũng là cặp lông mày của ta.”
Tô Bình Nam gật đầu.
Dương Khả Khả có gương mặt xinh đẹp động lòng người, chiếc cằm thon nhọn cùng với cái miệng nhỏ nhắn khiến cho nàng nhìn qua có cảm giác cực kỳ quyến rũ, nhưng cặp lông mày khí khái anh hùng lại càng khiến cho khí chất phong tình của nàng tăng thêm một bậc.
“Ngươi là nam nhân đầu tiên khen cặp lông mày của ta đẹp.”
Dương Khả Khả mỉm cười rất quyễn rũ: “Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cho rằng cặp lông mày của ta cong hơn một chút sẽ càng đẹp mắt hơn. Khi ta còn bé, không hiểu chuyện, còn lén cạo một lần, bị các bạn xem như trò cười.”
Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu: “Lông mày khí khái hào hùng không có nghĩa là khó coi. Khi ngươi còn bé cũng rất thú vị.”
“Bà nội bảo ta có cặp lông mày kiếm, còn nói nữ hài mà có loại lông mày này, phúc khí sẽ không được tốt.”
Dương Khả Khả lại rót cho Tô Bình Nam một ly bia.
“Ta không tin số mệnh.”
Sự kiêu ngạo thể hiện rõ trong lời nói của nam nhân: “Làm người hay làm gì cũng đều phải dựa vào chính mình.”
Khi hai người nói chuyện phiếm, Tô Bình Nam phát hiện nữ nhân này rất biết chủ động nắm bắt đề tài, mặt kiến thức cũng rất rộng. Bất luận chuyện gì, nàng cũng đều có thể trò chuyện vài câu.
Trò chuyện gần cả một tiếng, Tô Bình Nam giơ đồng hồ lên nhìn: “Dương tiểu thư có lòng rồi. Nếu ngươi cần gì, cứ trực tiếp nói thẳng. Mặc dù con người ta tiếng xấu hơi nhiều nhưng cũng đủ hào phóng.”
“Thù lao sao?”
Dương Khả Khả nhìn chằm chằm Tô Bình Nam: “Mỗi một tin tức hữu dụng đối với Tô tổng sẽ được đổi bằng một bữa cơm. Không biết vì sao, khi ngồi cùng Tô tổng, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.”
Ánh mắt Tô Bình Nam lập tức lạnh lại: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đúng.”
Dương Khả Khả nói: “Có thể trở thành bạn của Tô tổng, lợi ích ẩn chứa bên trong đủ cho ta ăn no. Ta không tham đâu.”
Trở thành bạn của Tô Bình Nam sẽ có lợi ích gì, cuộc sống sẽ phát sinh thay đổi ra sao, Dương Khả Khả đều không biết. Nhưng là cấp dưới của Tô Bình Nam, đặc biệt là một mình gánh vác một phương, cuộc sống của Kiều Kiều đã phát sinh thay đổi rất lớn.
Hoàn cảnh sẽ thay đổi con người.
Ngày ngày làm việc cùng với những con người kiệt ngạo thiết huyết, phong cách hành sự của Kiều Kiều cũng càng lúc càng cứng rắn.
Kinh doanh rất thuận lợi, Kiều Kiều bận túi bụi, nhưng sinh nhật của người bạn thân nhất, nàng vẫn phải đi. Hơn nữa địa điểm còn là Cẩm Tú Sơn Trang.
Đám người Tô Văn Văn đã buông tay phương diện kinh doanh nguyên liệu đá, Kiều Kiều tiếp nhận lại. Nàng đã chính thức bước vào vòng sinh thái Cẩm Tú mà Tô Bình Nam đã tạo ra. Với trình độ tiêu phí của Cẩm Tú Sơn Trang, chiết khấu mà Kiều Kiều được hưởng là một khoản không nhỏ so với những người cùng độ tuổi với nàng.
Kiều Kiều đến hơi trễ. Hôm nay, nàng phá lệ ăn mặc vô cùng thanh xuân, nhưng nhân viên phục vụ bên ngoài vẫn cúi đầu nghênh đón, khiến đám bạn của Kiều Kiều phải choáng váng.
“Kiều Kiều, ngươi đúng là lợi hại.”
Một nữ nhân bằng năm trăm con vịt. Uy lực của ba ngàn con vịt là có thể nghĩ. Bầu không khí trong phòng bao lập tức sôi nổi hẳn lên.
“Được rồi, đừng làm rộn nữa.”
Trước kia, Kiều Kiều là người có tính cách điên nhất. Hôm nay, không biết vì sao, nhìn cảnh tượng đùa giỡn quen thuộc trước mặt, nàng lại có cảm giác giống như nhìn mấy đứa bé chơi nhà chòi.
“Tặng cho ngươi.”
Kiều Kiều tặng quà cho chủ nhân của bữa tiệc hôm nay. Chủ nhân bữa tiệc có tên Lưu Mạn, một tiểu cô nương thanh tú, nói chuyện rất dịu dàng.
“Cảm ơn.”
Lưu Mạn mở món quà ra, là một thỏi son Dior, không khỏi mặt mày hớn hở.
“Bà chủ Kiều quả nhiên tài đại khí thô, ta cũng chờ đến sinh nhật của mình quá.”
Người tham gia bữa tiệc có sáu nữ bốn nam. Người lên tiếng là một người bạn khác của Kiều Kiều tên Triệu Dương.
Trong nhà Triệu Dương chủ yếu kinh doanh vận chuyển hàng hóa. Đối với bạn học cũ của mình có thể nhanh như vậy có được địa vị ở nguyên liệu đá Cẩm Tú, hắn thật sự rất vui. Một năm lượng vận chuyển nguyên liệu đá lớn đến cỡ nào, trong lòng hắn biết rất rõ. Chỉ cần Kiều Kiều chiếu cố Triệu gia về phương diện vận chuyển một chút, lợi nhuận của nhà hắn nhất định có thể tăng tối thiểu ba mươi phần trăm một năm.
Kiều Kiều nghe xong, không khỏi trừng mắt. Trong phòng lại cười rộ lên một tràng. Trong tiếng cười đùa của người đồng lứa, Kiều Kiều dần dần tìm lại được cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không thấy.
Áp lực của nàng quá lớn. Người bên dưới bưu hãn, thiết huyết. Khi đối mặt đều là những lão hồ ly. Mấy ngày trước, dùng chai rượu nện đầu người khác lại là chuyện lần đầu tiên Kiều Kiều làm trong cuộc đời mình. Phát tiết bạo lực khiến cho nàng thật lâu vẫn không bình tĩnh được, nhưng vẫn phải làm ra vẻ điềm nhiên trước mặt tất cả mọi người. Mấy ngày nay, tinh thần của nàng vẫn còn căng cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận