Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 477: Tám trăm tệ

Chương 477: Tám trăm tệ
Xưa nay trên thế giới này vốn không công bằng, mọi áng văn và đạo lý dạy con người công bằng đều là chó má, quyền thế vĩnh viễn tồn tại, hàng ngàn hàng vạn người bình thường có ai dám nói cả đời mình sẽ không gặp khó khăn trắc trở?
Chỉ khi đến lúc đó, cảm giác bất lực mới làm cho ngươi hiểu ra mình nhỏ bé nhường nào. Đến lúc đó bất kể ngươi cho rằng mình cao quý bao nhiêu, cuối cùng cũng phải cúi đầu.
Tô Bình Nam hiểu, nhưng hắn không muốn cúi đầu, tính cách của hắn quyết định hắn chỉ có một con đường đi đến bóng tối.
Dương Thiên Lý không hiểu, cho nên hắn lựa chọn một mái nhà tranh hai trái tim vàng. Nhưng hắn cũng rất may mắn, bởi vì hắn từng bán mạng cho Tô Bình Nam - một người đáng để hắn bán mạng nhất.
Nam nhân sống trong hoàn cảnh bạo lực gia đình từ nhỏ đã dùng sự trung thành của riêng hắn đả động tới Tô Bình Nam. Trải nghiệm giữa hai người ở thời không kia cũng khiến Tô Bình Nam tin tưởng hắn tuyệt đối.
Mặc dù Dương Thiên Lý đã rời xa Tô Bình Nam, nhưng tầm nhìn và thủ đoạn của Tô Bình Nam đã chinh phục tất cả những người dưới trướng hắn từ lâu, Dương Thiên Lý cũng không ngoại lệ.
Có đại lão thì trời sẽ không sập xuống.
Cho nên khi cùng đường bí lối, người Dương Thiên Lý có thể nghĩ tới chỉ có Tô Bình Nam, vì vậy hắn bấm số điện thoại đã khắc sâu trong ký ức kia.

Khi Dương Thiên Lý với mắt cá chân sưng phù lảo đảo đi xuống núi, rốt cuộc xe mà khu bảo tồn cử tới đón người đã tới.
Dương Thiên Lý không dài dòng, lập tức bế Hạ Trúc lên xe. Xe được phái tới chuẩn bị rất đầy đủ, trên xe còn có bác sĩ Lưu đồng hành. Bác sĩ Lưu sờ trán nữ hài đang hôn mê thì thấy nóng dọa người. Hắn gỡ ống nghe rồi nhìn vết máu vương ở khóe môi nữ hài, trầm ngâm vài giây. Sau đó, hắn nghiêm túc nói với Dương Thiên Lý đang lau nước mưa trên người nữ hài: "E là bệnh viện nhỏ không khám được, ta đề nghị trực tiếp đến bệnh viện tỉnh Nam."
Dương Thiên Lý lập tức gật đầu, nét mặt của bác sĩ khiến hắn càng thêm bất an. Chiếc xe hơi màu đen quay đầu lao đi như bay trong cơn mưa xối xả.
Mưa rất to, cần gạt nước trước kính chắn gió đã hoạt động ở mức cao nhất nhưng cơn mưa xối xả vẫn hạn chế tầm nhìn của tài xế.
Dương Thiên Lý nhìn chằm chằm vào tài xế vài giây: "Nhanh hơn nữa đi, xem như ta cầu xin ngươi."
Lần đầu tiên hán tử đã từng chỉ biết rút đao nói bằng giọng yếu đuối như vậy.
"Được, ta liều luôn."
Tài xế Vương quen biết Hạ Trúc và Dương Thiên Lý. Nhất là Hạ Trúc luôn cư xử lễ phép khách khí, tài xế Vương có ấn tượng rất tốt với nữ hài.
"Cảm ơn."
Dương Thiên Lý nói xong thì im lặng.
Sau một tiếng rưỡi xe đến bệnh viện tỉnh Nam.
Quả thật tài xế vương đã liều mạng, từ sắc mặt tái mét đầy sợ hãi của bác sĩ Lưu cũng có thể nhìn ra chặng đường này kinh tâm động phách cỡ nào.
Đăng ký, nộp phí, quy định lạnh băng của bệnh viện lại làm khó Dương Thiên Lý một lần nữa.
Sau khi khám gấp, một bác sĩ phụ trách lật mí mắt Hạ Trúc, ấn lồng ngực mấy cái, sau đó nhìn Dương Thiên Lý viết đầy hai chữ lo lắng trên mặt: "Hiện tại bệnh nhân rất nguy hiểm, cần vào phòng ICU để ổn định tình hình thì mới có thể làm kiểm tra kỹ càng." Dương Thiên Lý đờ đẫn gật đầu.
Bác sĩ phụ trách thở dài: "Chi phí phòng ICU rất cao, với tình trạng của bệnh nhân, ngươi phải chuẩn bị hai bộ trang bị..."
Dương Thiên Lý lên tiếng: "Ta không sợ tốn tiền, cứu người là được."
"Được."
Bác sĩ phụ trách nhanh chóng điền hóa đơn, lúc thanh toán Dương Thiên Lý ngây dại. Ba vạn tệ, lại còn là chi phí của một tuần.
Lúc ra ngoài Dương Thiên Lý đã mang theo toàn bộ tiền lương của hai người. Một nghìn chín trăm tệ so với chi phí trên hóa đơn chỉ như muối bỏ biển.
Tài xế Vương cũng đưa cho Dương Thiên Lý im lặng đứng ngây ra đó tám trăm tệ mà khu bảo tồn phê duyệt cho hắn và sáu mươi tệ mình mang trên người.
"Thiên Lý à, các lãnh đạo cũng không dễ dàng, chỉ có thể phê duyệt chừng này thôi, bảo ta chuyển cho ngươi."
Dương Thiên Lý lắc đầu nhìn tám trăm tệ trong tay tài xế Vương bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Thì ra ước mơ mà Hạ Trúc theo đuổi chỉ đáng giá tám trăm tệ."
Giọng Dương Thiên Lý bình tĩnh, trạng thái hiện tại của hắn rất kỳ quái, dường như tinh thần đã bị bào mòn hết, hắn giống như một cái xác không hồn.
"Cầm lấy, đừng chê. Ta đi gọi điện xin chỉ thị từ lãnh đạo."
Tài xế Vương muốn nhét tiền vào tay Dương Thiên Lý, song Dương Thiên Lý xua tay không chịu nhận tám trăm đồng kia, nhưng lại nhận mấy chục tệ của tài xế Vương.
"Cảm ơn."
Nói rồi Dương Thiên Lý xoay người nói với nhân viên y tế phụ trách thu phí: "Ngươi cứ làm thủ tục trước đi, ta gọi điện thoại tìm người giúp đỡ."
Nhân viên y tế phụ trách thu phí là một cô gái trẻ trên mũi lốm đốm tàn nhang.
Tất Doanh Doanh vừa định lắc đầu thì bị cái nhìn chòng chọc của nam nhân dọa sợ.
Trước giờ nàng chưa từng thấy ánh mắt hung ác đáng sợ như vậy, tựa như nếu mình lắc đầu từ chối thì đối phương sẽ xông tới giết mình.
Trong mắt nữ hài, nam nhân này vừa thê thảm vừa quái dị.
Nửa người trên để trần, vết dây hằn đỏ rất rõ, trên chiếc quần dài màu xanh quân đội và đôi ủng cao su màu vàng dính đầy bùn đất, một chân co quắp mất tự nhiên, cổ chân sưng tấy trông mà đau thay hắn.
Nam nhân dùng điện thoại ở quầy thu phí gọi cho một dãy số, câu nói đầu tiên là: "Nam ca, ta là Dương Thiên Lý."
Có lẽ là ảo giác của mình, Tất Doanh Doanh cảm thấy nam nhân vừa rồi còn hung ác như sói, nhưng khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, hắn cực kỳ giống một đứa trẻ lang thang bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận