Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2043. Cúi đầu vì ta



Chương 2043. Cúi đầu vì ta




“Ông chủ Cố, chuyện xảy ra có chút đột ngột.”
Nhìn thấy số điện thoại xạ, nhưng sau khi xác định đó chính là giọng của Cố Thanh Tùng, ông chủ Kỳ còn không biết Cố Thanh Tùng muốn thông qua giao tình cá nhân mà tham dự chuyện này sao.
Kỳ Đồng Ủy bắt đầu kêu khổ: “Ngươi cũng biết, mấy chuyện này đã có người báo án.”
“Ta dùng số lạ để gọi cho ngươi chính là không muốn nghe ngươi nói mấy lời nhảm nhí, khách sáo này.”
Cố Thanh Tùng cắt ngang lời nói của ông chủ Kỳ: “Sự việc bây giờ còn chưa có kết luận. Nếu có thể, xem như nhà họ Cố nợ ngươi một ân tình lớn.”
Không nói rõ chuyện gì xảy ra, không chỉ ra chỗ lợi gì, chỉ có ba chữ.
Ân tình lớn.
Đây là nội tình hiện tại của nhà họ Cố ở Thiên Nam.
Từng có lúc ở Thiên Nam lưu truyền một câu. Quyền thế nhà họ Hoàng, tiền tài nhà họ Cố.
Ông chủ Kỳ giật mình. Áp lực đã đập vào mặt.
Cuối cùng, ông chủ Kỳ không đưa ra một câu trả lời chính xác cho Cố Thanh Tùng, mà Cố Thanh Tùng cũng không nói nhiều, chỉ để lại một câu.
“Bây giờ trễ rồi, không làm phiền ông chủ Kỳ nghỉ ngơi.”
Cố Thanh Tùng đầy thâm ý nói: “Ta hy vọng ngày mai thời tiết tốt, mọi người ai cũng có được tâm trạng vui vẻ.”
Ông chủ Kỳ vừa cúp điện thoại của Cố Thanh Tùng xong, còn chưa kịp đặt xuống, lại có một cuộc gọi khác.
Hoàng An Quốc.
Nhìn ghi chú trong danh bạ, Kỳ Đồng Ủy ngây ra một chút. Cháu đích tôn nhà họ Hoàng, người được xem là chủ tịch đời thứ hai của Thiên Nam - Hoàng Kiến Nghiệp.
Kỳ Đồng Ủy hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn nhấn nút nghe. Giọng nói của Hoàng An Quốc từ bên trong truyền ra.
Bởi vì không phải người trong thể chế, cho nên lời nói của Hoàng An Quốc không mập mờ như Cố Thanh Tùng: “Lão Kỳ, Giang Nam Nhã Cư có 3% cổ phần của ta.”
Đối phương thẳng thắn như vậy khiến động tác đốt thuốc của Kỳ Đồng Ủy ngưng lại.
“Từ xưa đến nay, có một số người thông minh lại rất khó thành sự. Ngươi có biết vì sao không?”

Cùng một thời gian, Tô Bình Nam nói chuyện với Lục Viễn ở sơn thôn, cách xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố.
Lục Viễn lắc đầu.
“Lo trước lo sau, cân nhắc quá nhiều, không có dũng khí đập nồi phá thuyền.”
Tô Bình Nam nhìn đồng hồ: “Đã đến thời gian rồi. Bây giờ Kỳ Đồng Ủy bắt đầu có chút không đỡ được. Ngươi cho người mang đồ đến đi.”
“Để ta đi phân phó.”
Lục Viễn gật đầu.
Chiến lược và bức màn, chiến thắng quyết định nằm ngoài.
Hiện tại, Tô Bình Nam đã phát triển đến mức bất cứ ai cũng cảm thấy khủng khiếp.

Hôm nay, ông chủ Kỳ trở về ngôi nhà mà hiếm khi hắn có mặt.
Bình thường nguyên nhân ông chủ Kỳ ít về nhà không phải vì mị lực của Cao Tiểu Cầm đủ lớn, mà là căn nhà đó mang lại cảm giác lạnh lẽo cho hắn.
Nhưng hôm nay thì khác.
Kỳ Đồng Ủy biết mình làm trái với quy tắc ngầm, không muốn nội bộ mâu thuẫn, cũng không muốn người khác lấy đó làm việc để nói, cho nên hắn chỉ có thể về nhà.
“Chịu trở về rồi sao?”
Nữ nhân nhìn còn già hơn Kỳ Đồng Ủy mười tuổi là Lương Lạc, người năm đó nam nhân lòng cao hơn trời này quỳ xuống sân tập cầu hôn.
Nữ nhân nhìn nam nhân một tháng cũng khó gặp được một lần, giọng điệu có chút châm chọc.
Kỳ Đồng Ủy nhìn vợ của mình, không nói câu nào, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự chán ghét khó mà che giấu.
Lương Lạc mặc một chiếc áo len màu xám, mái tóc của nàng là kiểu tóc ngắn ba mảnh theo khuôn mẫu cũ, giống như một người hoặc vật trong một bức tranh cũ nát.
“Nghe nói ngươi đóng cửa Giang Nam Nhã Cư, đúng là không biết sống chết. Mặt mũi quan trọng đối với ngươi như thế sao? Hay ngươi có sức mạnh có thể trở mặt với nhà họ Cố?”
Là con gái của cựu chủ tịch ủy ban phụ trách pháp luật Lương Quần Phong, Lương Lạc không thiếu tính mẫn cảm và cái nhìn đại cục đối với quan trường.
“Sợ người ta phản công, cho nên mới phiền ngươi quay về nhà nhìn cái mặt mo của ta. Đúng là làm khó Kỳ đại anh hùng rồi.”
Nữ nhân không vì sự im lặng của Kỳ Đồng Ủy mà tha cho hắn, vẫn dùng lời lẽ lạnh lùng công kích nam nhân mà mình nghĩ hết mọi cách mới có được.
“Ngươi không cần phải như vậy.”
Kỳ Đồng Ủy rót cho mình một tách trà, sau đó ung dung ngồi xuống ghế salon, biểu hiện không thay đổi chút nào: “Năm đó ta cũng là anh hùng nhưng ba của ngươi không cho ta làm anh hùng mà thôi.”
“Hiện tại ngươi có thể làm sao?”
Lương Lạc phản kích: “Những lời Tô Trung Hòa nói liên quan đến việc ngươi quỳ gối, khóc trước mộ đã truyền đến ủy ban Thanh Thủy chúng ta. Ta thấy ngươi quá mất mặt rồi.”
“Năm đó ta không được chọn. Bây giờ ta đã không còn là tên nhóc để ngươi tùy tiện muốn làm gì thì làm năm đó.”
Tượng đất cũng có ba phần giận, huống chi là Kỳ Đồng Ủy quyền cao chức trọng. Nói ra thì năm đó hắn căm thù hành vi của nữ nhân này đến tận xương tủy.
Nam nhân rốt cuộc không nhịn được, đưa ra phản kích: “Ngươi đừng khiêu khích. Sự việc còn chưa có kết luận đâu.”
“Ta không sinh được con, tuổi cũng đã già, nhưng ta không ngốc. Lần này ngươi vì giận dữ mà mất đi lý trí. Cố Phú Trạch là người nhà họ Cố. Mặc dù bối cảnh của Giang Nam Nhã Cư rất thần bí nhưng tuyệt đối không coi thường nó được. Ngươi không chống đỡ được đâu.”
Có thể nói nếu năm đó Lương Lạc không dùng thủ đoạn hèn hạ khiến cho cuộc sống của Kỳ Đồng Ủy phát sinh thay đổi, nếu hai người yêu đương và kết hôn bình thường, thì cái nhìn đại cục và bối cảnh gia đình của nữ nhân này chính là hình mẫu người vợ mà nam nhân tha thiết ước mơ.
“Ta không muốn nói nhiều. Ta chỉ nói với ngươi một điều.”
Kỳ Đồng Ủy nhìn nữ nhân lớn hơn mình mười tuổi: “Ta không còn là một cậu nhóc trước kia, không nhất thiết phải chấp nhặt với một nữ nhân như ngươi.”
“Tất cả việc làm của ta bây giờ chẳng qua chỉ muốn lấy lại tôn nghiêm của ta mà thôi. Ta muốn thế giới này cúi đầu vì ta.” Hết chương 2043.



Bạn cần đăng nhập để bình luận