Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2106. Hà lão lục



Chương 2106. Hà lão lục




Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.
Chưa đầy hai mươi phút sau khi La lão tứ sa lưới, ông chủ Lưu đã gọi điện cho La Giai Văn.
"La tổng, ta nghĩ có một chuyện hẳn là ngươi chưa biết."
Ông chủ Lưu không khách khí trước mặt La Giai Văn như mọi khi: "Mới qua năm tiếng mà hung thủ nổ chết Liễu Bình đã bị bắt, không biết có phải là một số người quá ngu ngốc hay không..."
"Là người ta tìm."
Giọng điệu của La Giai Văn bình tĩnh: "Nếu Liễu Bình không chết, hiện tại ông chủ Lưu ngươi có dám chắc nàng sẽ không đi tìm Tô Trung Hòa không?"
Ông chủ Lưu không phản bác, nhưng giọng điệu đã dịu lại: "Giờ phải làm sao?"
"Hắn có mẹ già, vợ và hai đứa con ở quê."
Biểu hiện của ông chủ La vô cùng bình tĩnh, ít nhiều gì cũng khiến ông chủ Lưu yên tâm.
"Ta đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi. Quan sát nhiều năm như vậy, ta có lòng tin với hắn, hẳn là hắn sẽ ngậm chặt miệng, gánh chịu tất cả."
"Vì sao?"
Ông chủ Lưu vẫn còn hồ nghi: "Lợi ích gì có thể khiến hắn bán mạng cho ngươi?"
"Giờ nói gì cũng muộn rồi. Ta chỉ định ra thời gian, nhưng không ngờ hắn thật sự dám ra tay ở nơi đông người như vậy."
La Giai Văn ở đầu bên kia điện thoại châm thuốc lá: "Trước khi hành động ta đã nói cần các ngươi hỗ trợ. Hiện giờ việc các ngươi phải làm là cho người vào nhà lao nhắn lại cho La lão tứ một câu."
"Nói gì?"
Tuy ông chủ Lưu tham tiền háo sắc, nhưng hắn biết rõ giờ không phải là lúc trốn tránh vấn đề, vì vậy hắn nói rất dứt khoát: "Chỉ cần ta làm được thì nhất định sẽ giúp đỡ."
"Nói với hắn ta đã sắp xếp xong xuôi tất cả. Ta sẽ đưa con của hắn đến Thịnh Kinh đi học, ta còn cho ba thế hệ nhà hắn một khoản tiền tiêu cả đời không hết."
"Nếu đối phương vẫn khai ra ngươi thì sao?" Ông chủ Lưu từng bước ép sát.
"Nói thật là sổ sách của sở Xây dựng tỉnh sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề. Quả thật mấy năm nay ta ra tay quá ác, đủ để ngồi tù mọt gông. Hắn khai ra ta thì ta sẽ lập tức rời khỏi Thiên Đô. Ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi."
Ông chủ La đưa ra biện pháp giải quyết cuối cùng: "Nhưng nếu như ta trốn ra nước ngoài thì số tiền này không đủ để ta tiêu xài thoải mái cả đời..."
"Bao nhiêu." Lưu Lương cắn răng nói.
"Năm mươi triệu." Ông chủ La thốt ra lời nói kinh người.
"Ngươi điên rồi?"
Ông chủ Lưu còn chưa nói xong đã bị La Giai Văn ngắt lời: "Chúng ta có quan hệ gì, đừng nhắc đến nữa. Ngươi đừng tưởng ta không biết mấy năm nay mấy người các ngươi kiếm được bao nhiêu. Sau khi ta sang bên kia, các ngươi hãy nghĩ cách chuyển số tiền này vào tài khoản mà ta chỉ định."
Ông chủ Lưu không phản đối, chấp nhận con số đủ dọa chết người bình thường: "Hi vọng sẽ không đi đến bước này."
"Ta cũng mong là thế." Ông chủ La cúp điện thoại…

Lúc tăng ca Kỳ Đồng Ủy rất thích ăn khuya, nhất là lúc tâm trạng không tệ. Nam nhân cảm thấy một bát bún cá Thiên Đô sẽ vẽ nên một dấu chấm hoàn mỹ cho cả một ngày.
Năm tiếng hai mươi phút, đây là thời gian từ lúc Kỳ Đồng Ủy lập quân lệnh trạng, bắt được nghi phạm.
Có thể nói toàn bộ sự kiện vô cùng tuyệt vời. Chẳng những uy vọng của hắn trong hệ thống cảnh sát tăng thêm một bậc, mà ông chủ Tô còn cố ý gọi điện thoại tới khen ngợi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nét bút nổi bật này trong hồ sơ của hắn đủ giúp hắn tiến gần đến mục tiêu của mình thêm một bước.
Tất cả đều hoàn mỹ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Kỳ Đồng Ủy lại đến quán ăn mà hắn thường tới, mặc dù hơi khác mọi khi, không phải hắn đến ăn khuya đơn thuần mà là đang chờ một người.
Chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
Kỳ Đồng Ủy rất thắc mắc tại sao Lục Viễn, hay nói chính xác hơn là Cẩm Tú ra tay giúp mình một ân tình lớn mà lại đưa ra một điều kiện như vậy. Hắn muốn xem rốt cuộc đối phương có mục đích gì.
Khi một bát bún đỏ au đặt trước mặt ông chủ Kỳ giống hệt mọi lần, một câu nói đột ngột của đối phương khiến cảm giác thèm ăn của nam nhân không cánh mà bay.
"Quả nhiên ông chủ Kỳ đang ở đây. Có người muốn ta chờ ngài."
Hà lão lục đã thông qua không ít quan hệ, cố gắng liên hệ với ông chủ Kỳ. Hắn khom người, dáng vẻ nịnh nọt, xuất hiện trước mặt ông chủ Kỳ.
"Ngươi và Cẩm Tú có quan hệ gì?"
Kỳ Đồng Ủy xua tay: "Tiệm game đánh bạc của ngươi không hợp quy tắc. Nhưng nể mặt Tô Bình Nam, không phải là không thể..."
"Ta không quen Tô tổng Tô Bình Nam, không có quan hệ gì với hắn và Cẩm Tú."
Hà lão lục đầu hoẵng mắt chuột kinh ngạc ngắt lời ông chủ Kỳ: "Ở Thiên Nam, ta không dám mạo nhận quan hệ với Tiểu Hồng Bào..."
Kỳ Đồng Ủy híp mắt, nghi vấn nổi lên trong lòng...
Hà lão lục không cần thiết phải nói dối chuyện này, Lục Viễn cũng không rảnh hơi dùng một người không quen biết để tiêu khiển.
Mặc dù trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng trên gương mặt Kỳ Đồng Ủy vẫn mang theo nụ cười.
"Ngồi xuống nói chuyện. Thái độ của ngươi thế này rất dễ gây chú ý."
Sự khách sáo của Kỳ Đồng Ủy khiến Hà lão lục thụ sủng nhược kinh. Hắn e dè ngồi nửa mông trên ghế, đồng thời đặt chiếc túi vẫn luôn cằm chặt trong tay lên bàn.
Có điều động tác đặt xuống của hắn có vẻ sâu xa.
Hà lão lục không đặt chiếc túi da màu đen mà hắn vẫn luôn cầm chặt ở bên cạnh mình, mà lại đặt ở gần Kỷ Đồng Ủy.
Nếu ai không biết tình hình đi ngang qua thì từ cái nhìn đầu tiên sẽ cho rằng chiếc túi da màu đen này chắc hẳn là của ông chủ Kỳ.
Bộp!
Đồ trong túi da không nhẹ, nó vừa được đặt xuống, Kỳ Đồng Ủy lập tức hiểu ra bên trong là thứ gì. Hết chương 2106.



Bạn cần đăng nhập để bình luận