Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 552: Gặp Ngô Toàn

Chương 552: Gặp Ngô Toàn
“Có khách nào uống say thì bảo xuống lầu, đừng gây phiền phức gì đấy.”
Dương Khả Khả thận trọng sắp xếp, bởi vì nàng nhớ rõ trạng thái lo lắng của ông chủ lớn khi hắn thành lập câu lạc bộ.
Lúc đó, nàng có tò mò hỏi rốt cuộc ông chủ đang lo lắng chuyện gì. Trong mắt của nàng, ông chủ lớn đã là nhân vật thông thiên.
Cho đến khi một lẵng hoa của tập đoàn Cẩm Tú gửi đến, ông chủ giống như nhặt được bảo vật, đặt nó ở chỗ bắt mắt nhất. Nhìn ông chủ như trút được gánh nặng như vậy khiến cho nàng lần đầu tiên hiếu kỳ về một nam nhân như thế.
...
Cách trang trí của Thiên Hương Lâu rất đẹp.
Vừa vào cửa, đập vào mắt là một bức bình phong từ trần đến sàn bằng gỗ lim chạm khắc, kết hợp với ánh sáng hiện đại rực rỡ, tất cả đều toát lên một ý nghĩa nghệ thuật đặc biệt.
“Lần này Tô tổng nể mặt lão An ta quá.”
An mập quả thật rất giỏi ăn nói, ít ra cũng không gây khó chịu, dù đi trước nửa bước nhưng vẫn cứ cúi người, xua tay từ chối sự phục vụ của mấy nhân viên tiếp khách. Hôm nay, hắn muốn trở thành một nhân viên tiếp khách của chính câu lạc bộ của mình.
Tô Bình Nam có chút không biết nên khóc hay nên cười. An mập càng lúc càng kiêng kỵ hắn. Hắn là một nhân vật lăn lộn trong giang hồ lâu năm, làm sao mà không hiểu.
“Lão An, ngươi làm cái gì thế?”
Tô Bình Nam thân mật vỗ vai An mập: “Bắt đầu từ khi nào ngươi khách sáo với ta như vậy?”
An mập lại càng cười vui vẻ, thức thời đứng sóng vai. Thật ra, hắn chính là một nửa làm ra vẻ, một nửa là thật lòng. Thời gian chưa được bao lâu, tập đoàn Cẩm Tú phát triển với tốc độ khiến hắn phải nghẹn họng đứng nhìn. Ngân hàng quốc tế Cẩm Tú lại càng là thần tài của Tô Bình Nam.
Tài sản của An mập, ngoại trừ hắn thì không ai biết được. Tuy nhiên, một điều không thể chối cãi chính là hắn có rất nhiều tiền không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Hắn khéo léo còn không phải vì cái này sao?
Ngân hàng quốc tế Cẩm Tú hợp tác với ngân hàng trung ương của quốc gia trung lập vĩnh viễn đã mang đến một luồng ánh sáng cho hắn.
“Chào ông chủ An, vị này chính là Tô tổng?”
Tối nay, Dương Khả Khả mặc một chiếc váy dạ hội màu đen cổ tròn, phát huy dáng người thướt tha của nàng vô cùng tinh tế, phối hợp với cặp lông mày cao, lại càng lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.
Tô Bình Nam nhìn vào cặp lông mày của nữ nhân đầu tiên. Hắn gặp mỹ nữ cũng nhiều, nhưng lông mày anh khí như vậy xuất hiện trên một gương mặt quyến rũ vẫn khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
“Ngươi đúng là có nhãn lực, liếc mắt một cái đã nhận ra Tô tổng.”
Rõ ràng An mập rất quen thuộc với nữ nhân vừa lên tiếng chào hỏi. Hắn thèm nhỏ dãi nàng từ lâu, nhưng lại bị đùa bỡn xoay quanh, khiến cho hắn ít nhiều có chút bất mãn.
Trước đó, Dương Khả Khả đã cố ý ăn mặc lộng lẫy như thế này, đôi môi đỏ ướt át phá lệ kiều diễm.
Tô Bình Nam rất ổn. Khi nàng đứng trên lầu hai, nhìn thấy nam nhân đứng bên cạnh An mập, đây chính là cảm giác đầu tiên của nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn.
Thứ nhất, nữ nhân phiêu bạt thiếu thốn nhất chính là cảm giác an toàn. Mưa dầm thấm đất, những lời đồn không hợp thói thường lại càng tăng thêm vô số hào quang cho Tô Bình Nam.
Thứ hai, bề ngoài.
Đừng nói rằng nam nhân thích đẹp, nữ nhân thích nội hàm. Đánh rắm! Nữ nhân nào mà không thích soái ca? Nếu nàng nói không thích, mà nếu đó cũng là sự thật, như vậy chỉ có một khả năng, nàng không thích nam nhân chứ không phải là không thích soái ca.
Thân hình Tô Bình Nam cao lớn, ngũ quan kiên nghị, vừa lúc thỏa mãn điểm thứ hai của nàng. Cộng thêm Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đứng sau lưng phụ trợ, lại càng lộ ra uy thế nam nhân mười phần.
Nàng nhiệt tình chủ động đưa tay nắm chặt tay Tô Bình Nam. Khớp xương nam nhân rộng lớn hữu lực. Nàng liếc mắt đưa tình hỏi: “Tô tổng rất hiếu kỳ về cặp lông mày của ta?”
Nói xong, nàng còn cau mày một cái.
“Rất ít gặp.”
Tô Bình Nam gật đầu, ánh mắt không hề có dục vọng nữ nhân thường gặp mà là một sự thưởng thức.
Mặt mũi của Ngô Toàn còn chưa đến mức được An mập tiếp khách, nhưng Ngô Phạm Sâm lại không tiện trình diện, cho nên vị trí của hắn bày ra rất thấp.
“Tô tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Ngô Toàn chờ bên ngoài nhanh chân tiến lên, gương mặt chỉ toàn là nụ cười. Hắn được Ngô gia coi trọng chủ yếu là kiên nhẫn chịu làm. Cho nên, chỉ cần là chuyện Ngô Phạm Sâm đã dặn, cho dù có ý kiến gì, hắn vẫn sẽ kiên quyết chấp hành như cũ.
Trang trí trong phòng cũng được xem là cổ kính. Ghế mây, bàn gỗ lim, đèn lồng đỏ chót, lộ ra bầu không khí giống như lễ hội.
“Ra ngoài đi.”
An mập khoát tay cho lui tất cả nhân viên phục vụ trong phòng, đích thân rót trà cho hai người, sau đó cũng tìm cớ lánh ra ngoài.
Hắn biết hắn chỉ có tác dụng dẫn tiến cho bữa cơm hôm nay, cho nên hắn cũng không muốn tham dự.
Thứ nhất, Tiểu Hồng Bào không dễ nói chuyện. Thứ hai, Ngô gia nói rõ bọn hắn chịu thua, có hắn ở đó nhất định sẽ rất mất mặt. Hơn nữa, nếu chẳng may lát nữa hai bên ý kiến không hợp nhau, hắn cũng không thể ngồi im ở đó.
“Không uống rượu sao?”
Tô Bình Nam đích thân rót rượu cho Ngô Toàn: “Có thể đến đã nói rõ thái độ của ta. Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.”
Đối với thái độ lạnh nhạt của Tô Bình Nam, Ngô Toàn cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao người trước mắt cũng có tiếng là kiệt ngạo. Hắn cười nói: “Tô tổng đúng là thống khoái. Trước kia, chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng đều do anh trai ta không hiểu chuyện. Bây giờ, Ngô gia đã rời khỏi thị trường nguyên liệu đá Trường Dương.”
“Ừm.”
Tô Bình Nam nheo mắt, từ chối cho ý kiến, sau đó đưa chén trà lên nhấp một ngụm, đồng thời đầu óc nhanh chóng chuyển động, phán đoán ý đồ thật sự của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận