Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1510. Sóng lớn đãi cát



Chương 1510. Sóng lớn đãi cát




"Tốt lắm."
Tô Bình Nam xoay người, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Nobel sắc mặt tái nhợt vì mất máu: "Đám người rừng này cũng là dân tộc, dân tộc thuộc Indonesia." Nụ cười của nam nhân có chút coi thường: "Trong ấn tượng của người Indonesia, người Hạ quốc là quỷ hút máu cường thế. Đám gia hỏa vẫn còn dừng lại ở xã hội nguyên thủy thuộc quần thể yếu được tất cả mọi người đồng tình."
Nobel sững sờ, nhìn bóng lưng Tô Bình Nam với ánh mắt không dám tin. Hắn không ngốc, đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của lão đại.
"Bảo vệ những chủng tộc yếu thế này cũng có thể học cách của Aceh. Ngươi nói xem có đúng không?"
Nói xong Tô Bình Nam ngẩng mặt lên trời, phả ra một làn khói xanh nhạt: "Jiapo mới của Lý Quang Dược chỉ lớn chừng ấy mà cũng có thể tính là một quốc gia, vì sao chúng ta không thể?"
Đùng đoàng!
Một tia chớp to lóe lên trên bầu trời u ám, soi sáng mặt biển đen ngòm. Nobel không thể che giấu ánh mắt khiếp sợ của mình.
Hắn cứ ngỡ lão đại đã đủ ngôn cuồng, đến giờ hắn mới biết dã tâm của Tô Bình Nam lại lớn đến vậy...
Tô Bình Nam ném điếu xì gà bị ướt mưa trong miệng đi. Sau đó hắn xoay người vỗ vai Nobel, vẻ mặt thoải mái: "Muốn làm chuyện này thì còn rất lâu. Sự việc phức tạp, nhưng cày cấy thú vị hơn làm đại gia nhiều."
"Ta muốn làm."
Hai mắt Nobel sáng kinh người.

Dường như Thượng Đế muốn Nobel cả đời khó quên ký ức tối ngày hôm nay. Khi hắn nói chuyện, một tiếng gầm trầm thấp và hung ác vang lên sau lưng hắn.
Hổ gầm.
Nobel ngây ra như phỗng, cổ xoay chầm chậm như bị gỉ sét. Không biết con hổ vằn xuất hiện cách hai người năm mét từ lúc nào. Khoảng cách gần như vậy, Nobel nhận ra đây là một con hổ Java đã tuyệt chủng.
Loài hổ này rất dễ nhận biết, thuộc loài hổ nhỏ nhất trên thế giới. Nobel nhớ rõ tin tức năm năm trước, con hổ Java cuối cùng đã bị săn giết.
Thậm chí lúc đó hắn còn dùng rất nhiều tiền để tranh mua tiêu bản của con hổ kia.
Con hổ Java có thể là con cuối cùng trên thế giới này gầm nhẹ, chậm rãi đến gần Nobel.
"Lại thêm một con súc sinh."
Tô Bình Nam cười gằn, đứng trước mặt Nobel, đồng thời kéo Nobel đại công tử đang ngây người ra đằng sau, ánh mắt không hề có sự sợ hãi.
Nobel đứng sau lưng lão đại của mình, nhìn mưa to xối nước lên áo mưa của nam nhân, trong lòng trào dâng cảm giác thần phục khó diễn tả thành lời.
Một người một hổ nhìn nhau.
Dường như con hổ này cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Tô Bình Nam. Nó gầm nhẹ nhưng không tấn công, thậm chí còn từ từ lùi lại.
Tô Bình Nam đứng bất động, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt con hổ trước mặt, thậm chí còn tiến lên một bước trước ánh mắt kinh hãi của Nobel.
Nam nhân này bưu hãn như thế đó!
Đối mặt với Tô Bình Nam, con hổ cụp đuôi dựng lông, lùi về sau từng bước. Xem ra động vật đi bằng hai chân phía đối diện mang lại cho nó áp lực cực lớn.
Trong quan niệm của động vật, đây là một hành động có ý nghĩa thỏa hiệp. Nếu Tô Bình Nam không tiến lên mấy bước thì kết quả sẽ là hai bên đều tự rời đi.
Nobel vui như mở cờ trong bụng, ánh mắt nhìn lão đại tràn đầy sùng bái. Không ngờ lão đại lại có thể ép lui một con mãnh hổ, đúng là chuyện khó tin!
Sau đó, ánh mắt của Nobel chuyển từ ngạc nhiên vui vẻ sang kinh hãi.
Bởi vì hắn nhìn thấy Tô Bình Nam chậm rãi nở nụ cười dữ tợn, mà Nobel rất quen thuộc với nụ cười này. Đây là biểu cảm khi lão đại nổi điên.
Trước ánh mắt của Nobel và nhân viên bảo an nghe thấy tiếng động nên chạy đến, Tô Bình Nam sải bước đi tới.
"Gừ!"
Con hổ rạp xuống, đồng thời phát ra tiếng gầm trầm thấp hòng hù dọa loài động vật dám chủ động khiêu khích mình này.
"Vua của muôn thú hả? Suy cho cùng ngươi cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi."
Tô Bình Nam cười dữ tợn, bước chân bắt đầu tăng tốc, đồng thời phát ra tiếng gầm không thuộc về loài người với con hổ trước mặt.
Hắn sẽ không lùi bước, bất kể phía trước là thứ gì, đây là dòng máu chảy trong người Tô Bình Nam.

Nobel ngơ ngơ ngác ngác không biết mình trở về bộ lạc của người rừng như thế nào. Thậm chí trong lúc kinh hãi, hắn không để ý tới mùi lửa đốt gay mũi.
Chuyện tối nay mang đến cho hắn nỗi chấn động quá lớn, vì vậy hắn cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
Lão đại rất điên cuồng, vô cùng điên cuồng, thật sự là quá điên cuồng.
Lần đầu tiên Nobel thấy một người chủ động tấn công hổ dữ. Điều quan trọng nhất là con hổ kia xoay người chạy trốn!
Chạy mất tiêu rồi!
Không chỉ hắn, mấy nhân viên bảo an khác bao gồm cả Hạng Tiểu Bình đều nhìn bóng lưng Tô Bình Nam bằng ánh mắt khó tin.
Nhất là Hạng Tiểu Bình.
Hắn biết rõ ông chủ của mình là một kiêu hùng có dã tâm và thủ đoạn. Đối với hạng người như hắn thì đây là chuyện tốt. Song hắn không ngờ ông chủ lại bưu hãn đến vậy.
Nhất thời, góc độ khom lưng đã thấp hơn lúc trước.
Tô Bình Nam nhìn biển rộng dâng sóng lớn phía trước, vẻ mặt thản nhiên. Hắn biết rốt cuộc mình đã có thực lực tiến vào hải vực này.

Cùng lúc đó, hai ông trùm ở Cáp thành xa xôi đã xảy ra một cuộc va chạm đã định trước là sẽ bị che giấu.
Nói một cách chặt chẽ thì thế lực Hạ quốc ở hải vực này thật sự dung nhập vào Indonesia không phải là tập đoàn Cẩm Tú mới bắt đầu thử sức, mà là tập đoàn Viễn Hoa Phúc Châu đã có hệ thống buôn lậu hoàn thiện.
Nhưng ở eo biển Malacca, bọn hắn được gọi là Viễn Hoa Bang nhiều hơn.
Ở thời đại tài phú không rõ ràng này, không ai biết rốt cuộc Đại Lại tổng có bao nhiêu tài sản, chỉ riêng những tòa nhà đỏ kia của hắn cũng đủ cho rất nhiều người bàn tán lúc trà dư tửu hậu trong thời gian dài.
Điện gia dụng, ô tô, gỗ, nguồn năng lượng, dầu ớt, thuốc lá...
Chỉ cần là kinh doanh có lợi nhuận thì tập đoàn Viễn Hoa đều làm. Mà mọi người đều biết lợi nhuận kếch xù từ buôn lậu. Nhiều năm qua đi, mặc dù không biết rốt cuộc tập đoàn Viễn Hoa có bao nhiêu tiền, nhưng có thể chắc chắn tài sản của Đại Lại tổng lớn kinh người.
Sóng lớn đãi cát, có rất ít người có thể cười đến cuối cùng. Hết chương 1510.



Bạn cần đăng nhập để bình luận