Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2829

Chương 2829Chương 2829
Cuộc sống của Kỷ Tây dạo gần đây rất yên bình.
Nhưng tia máu trong mắt hắn dần nhiều hơn, đêm nào ông già này cũng ngủ rất muộn, dường như hắn đang ra sức hoàn thành tác phẩm của mình.
Không vì lý do nào khác, chỉ vì Kỷ Tây đã đánh hơi thấy dự cảm không lành trong sự yên ắng của Cẩm Tú. Mấy ngày trước, hắn đã đưa ra ý kiến đề nghị khu mỏ dừng sản xuất để sửa chữa, nâng cấp thiết bị và triệt tiêu các tai họa ngầm.
Nhưng Bạch Vạn Sơn vẫn luôn nghe lời hắn lại từ chối.
"Cẩm Tú đâu có chú ý tới chúng ta! Huống chi chúng ta không đục nước béo cò để lộ sơ hở, hiện giờ giá cả thị trường quốc tế tốt như vậy, dừng thế nào được?”
"Làm ăn phải đảm bảo hòa vốn có lời, tức hòa vốn mới là yếu tố đầu tiên. Bao năm qua ta vẫn luôn bảo ngươi làm theo hợp đồng nhưng ngươi kiên quyết không nghe."
Kỷ Tây đưa ra một ví dụ khiến Bạch Vạn Sơn không hiểu gì: "Asin tự nhận là mình đã thành kim thân nhưng vẫn thua, từ đó mới có điển cố gót chân Asin."
"Gì cơ?"
"Mặc dù anh họ ta nhát gan sợ phiền phức, đầu óc cũng có vấn đề, nhưng ta vừa nghĩ đến chuyện chia cổ phần cho hắn là lòng rất khó chịu."
"Thời loạn là thời đại tuyệt vời nhất, bởi vì một chế độ chưa hoàn thiện có thể giúp chúng ta vượt qua giai cấp. Nhưng sau khi có vốn liếng rồi thì phải lập tức giải quyết tai họa ngầm mới là phương thức làm việc chính xác nhất. Nhưng ngươi cứ không chịu nghe ta."
"Chẳng phải ta vẫn luôn bảo ngươi chia một phần quyền sở hữu tài sản cho anh họ ngươi sao? Như vậy thì cho dù xảy ra chuyện, hắn chính là phân đoạn giảm xóc. Ngươi không lo lắng à?"
Bạch Vạn Sơn không đếm xỉa.
"Thay thiết bị thì mất trắng một năm. Đâu phải chỉ có một mỏ không thay, những người khác cũng lá mặt lá trái mà."
Kỷ Tây cố gắng khoác thêm cho Bạch Vạn Sơn một tâng đảm bảo.
Dáng vẻ Bạch Vạn Sơn trợn tròn mắt, mặt mày ngơ ngác khiến Kỷ Tây liên tưởng tới học sinh dốt ngồi ở cuối lớp, ngày nào cũng đần mặt ra.
Mọi người đều có một suy nghĩ sai lâm về Tiểu Hồng Bào tập đoàn Cẩm Tú, cho rằng người này là dân liều mạng, một kiêu hùng thế giới ngầm hơi tí lại chơi trò bạo lực.
Từ đó về sau, Kỷ Tây biết kim chủ này của mình đã hoàn toàn bị dục vọng cắn nuốt lý trí. Hắn không nói thêm gì nữa, mà bắt đầu khôi phục cuộc sống nối giữa hai điểm trường học và nhà.
Thậm chí có mấy lần Bạch Vạn Sơn mời hắn tham dự các cuộc đàm phán, nhưng đều bị hắn từ chối. Hắn không chắc Cẩm Tú có ra tay với tập đoàn Bạch Thị hay không, nhưng căn cứ vào phân tích của hắn về con đường lập nghiệp của Tô Bình Nam có thể thấy xác suất đối phương sắp hành động rất cao.
Bạch Vạn Sơn trả lời, Kỷ Tây thở dài.
Nhìn vào lịch sử phát triển của tập đoàn Cẩm Tú, Kỷ Tây kinh ngạc phát hiện ra cho dù Tiểu Hồng Bào chỉ thành thật kinh doanh thôi cũng tuyệt đối có thể trở thành nhân vật lớn ở Thiên Nam, thậm chí toàn Hạ quốc.
Thứ Tô Bình Nam giỏi nhất không phải bạo lực!
Tiểu Hồng Bào giỏi nhất là nhân cơ hội và ánh mắt không gì sánh kịp.
Nhưng Kỷ Tây lại thấy những tin đồn nhảm này thật nực cười.
Huống chỉ rất nhiều chỉ tiết của tập đoàn Cẩm Tú khiến người ta rất khó đoán.
Dù sao xét về thân phận địa vị lẫn tiền bạc đều không đến lượt hắn ngồi lên vị trí này.
Đừng tưởng bốn chữ này mang nghĩa xấu, bởi vì Kỷ Tây cho rằng nếu Tô Bình Nam long bàng hổ cứ Thiên Nam trong mắt mọi người sinh vào thời loạn, thì hắn thật sự có thể lưu danh sử sáchI...
Đây là lời đánh giá của Kỷ Tây dành cho Tô Bình Nam.
"Sinh không gặp thời.'
Chủ nhiệm phòng làm việc của ban quản lý khoáng sản tên là Lý Quang, hiện tại là thân tín của phe Ninh Hiểu Chí. Tự dưng được đề bạt lên vị trí này, hắn cảm thấy hoang mang lo sợ.
Ví dụ như lính hải quân đã xuất ngũ, ví dụ như hướng đi của lượng lớn tiền bạc.
Nhưng không còn cách nào khác.
Hắn thuộc dạng không trâu bắt chó đi cày, bởi vì bất kể là Ninh phu nhân thường ngày tiêu tiền như nước, chăm sóc bản thân vô cùng mềm mại, hay là mấy người thường hay hô to gọi nhỏ khác đều đã rối loạn.
Thậm chí Ninh phu nhân chỉ biết khóc, không nói được câu nào hoàn chỉnh.
"Chị dâu đừng khóc. Khi ông chủ Ninh bị bắt đi, hắn đã ra hiệu cho ta gọi điện thoại, mà gọi cho ai thì chắc hẳn chỉ có ngươi biết."
Lý Quang là thân tín được Ninh Hiểu Chí tin tưởng nhất, hắn hận không thể tát cho nữ nhân này mấy phát mới có thể phát tiết nỗi buồn bực trong lòng.
Bây giờ khóc thì có ích gì?
Hiện tại việc phải làm là lập tức tìm đến chỗ dựa sau lưng ông chủ Ninh, sau đó đưa ra một cái giá đủ khiến đối phương lay động, giải quyết sự việc. Nếu không phải ngày thường ông chủ Ninh làm việc quá đề phòng mình, thì đâu phải chậm trễ đến bây giờ.
Bất tri bất giác Lý Quang có hơi oán trách ông chủ mình.
"Hắn từng nói một khi có chuyện thì đến ngăn bí mật trong thư phòng lấy một cuốn sổ, trên đó có ghi mấy số điện thoại. Hơn nữa, lão Ninh dặn là tuyệt đối không được đọc nội dung ghi chép trong sổ."
Sau khi nói xong những lời này trong tiếng khóc thút thít, Ninh phu nhân lại diễn tả sinh động thế nào là người đẹp không não điển hình.
"Sau khi nhận được cuộc gọi từ Tiểu Lý, ta đã cầm một số thứ khác chạy ra ngoài, quên béng lời dặn của hắn."
Mặc dù nữ nhân đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc bản thân rất tốt lại không có chuyện gì phiền lòng, vậy nên dáng vẻ đáng thương lúc này mang lại cho người ta cảm giác giống như thiếu nữ. Tiếc là những người ở đây hoàn toàn không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, ngược lại còn thấy bực bội. Dù sao bọn hắn cũng chỉ là cấp dưới của ông chủ Ninh hoặc là tâng thấp trong chuỗi lợi ích, không có năng lực xử lý việc lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận