Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 611: Quán bar 777

Chương 611: Quán bar 777
“Chung tiên sinh, gậy đã lấy được rồi, ngươi còn gì dặn dò nữa hay không?”
Lâm Mũi To nhìn dãy số gọi đến, lập tức bước ra chỗ khác, giọng điệu chỉ toàn là sự cung kính. Bình thường Chung tiên sinh liên lạc với hắn đều thông qua cấp dưới. Đây là một trong số ít những lần nàng đích thân gọi cho hắn, Lâm Mũi To tất nhiên coi trọng rồi.
“Người quân tử mà không muốn làm tướng quân thì không phải quân tử tốt.”
Rebecca không nói chuyện liên quan đến cây gậy, ngược lại nói nhăng nói cuội vài câu: “Tối hôm nay sẽ rất loạn, mà đại loạn thì sẽ xuất anh hào.”
“Ý của ngươi là…”
Lâm Mũi To động não, thận trọng hỏi.
“Ha ha, không có gì.”
Chung tiên sinh bật cười, nhưng không biết vì sao lại khiến cho Lâm Mũi To rét run: “Ngươi không cảm thấy có một số người khoa chân múa tay sẽ dư thừa lắm sao?”
Cũng không nói nữa, Rebecca cúp điện thoại: “Có thể nghe hiểu, hắn sẽ sống. Nghe không hiểu, chết cũng không tiếc.”
Rebecca mỉm cười giơ ly rượu lên.

“Lâm ca, thế nào? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Quý Lợi Cao thấy lão đại của mình nghe điện thoại xong, một mình đứng ngẩn người ra đó, không nhịn được đến dò hỏi.
“Không có việc gì.”
Sắc mặt Lâm Mũi To tái nhợt, nhìn đàn em mà mình tin tưởng nhất, cắn răng nói ra một câu khiến Quý Lợi Cao khiếp sợ.
“Nghe ngóng xem lão Hắc ban đêm ngủ ở đâu, dẫn người đến thủ tiêu hắn. Chúng ta sẽ giá họa cho Hòa Ký.”

Trong lúc Lâm Mũi To quyết tâm ra tay, Phi Cơ dẫn người bước vào quán bar của Đại D.
Quán bar 777.
Đại D vẫn luôn cho rằng 7 là con số may mắn của hắn. Cho nên về sau làm giàu, hắn đặt tên quán bar của mình cũng giống như vậy.
“Xin lỗi, hôm nay không buôn bán.”
Đám người Phi Cơ vừa mới vào cửa đã bị mấy người mặc áo sơ mi trắng ngăn lại ngoài cổng.
“Hữu Tử, những người này là bạn của ta, đến đòi chén máu đào của Đại D.”
Xe ngoài cửa quán bar của Đại D không ít hơn so với quán của A Nhạc bao nhiêu. Bởi vì đến muộn, Phi Cơ tìm chỗ đậu xe, vừa vuốt nước đọng trên người vừa nói với một người trẻ tuổi.
“Chúc các vị huynh đệ hoa nở phú quý.”
Đám người trẻ tuổi cung kính thi lễ, sau đó khom người nhường đường. Thời điểm này dám đến lớn tiếng đòi rượu, tất cả đều là những kẻ liều mạng.
Lúc trước, thời điểm này quán bar 777 luôn chật cứng người. Nam nhân nữ nhân mặc những trang phục kỳ dị múa may quay cuồng trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Hôm nay, quán bar lại yên tĩnh lạ thường.
“Ta xin nói trước, lần này không phải là khoe cơ bắp, mà là kiếm giàu sang phú quý.”
Khủng Long ngồi ở quầy rượu lầu một. Sau khi dặn dò Đậu Phộng, hắn nói thẳng: “Tiền, Đại D ca không thiếu. Muốn thượng vị, cũng được. Sau khi Đại D ca trở thành đầu đảng, chuyện này không thành vấn đề. Nhưng…”
Khủng Long nheo mắt nhìn Phi Cơ mặt không thay đổi: “Ngươi nhất định phải khiến cho mọi người chịu phục.”
Đậu Phộng nhỏ giọng nói bên tai Khủng Long vài câu, Khủng Long kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đám người Phi Cơ: “Các ngươi chỉ có sáu người, nhưng lại muốn muốn rượu mạnh nhất?”
“Ta là thứ đồ bỏ đi. Ta cảm thấy mạng của mình đủ cứng để đánh. Đương nhiên ta muốn ra mặt lần này rồi.”
Phi Cơ biết rượu mạnh mà Khủng Long nói chính là đám Song Hoa Hồng Côn. Chết cũng không thể lui. Đây chính là vị trí nguy hiểm nhất nhưng cũng dễ ra mặt nhất.
“Mạng là của ngươi. Ngươi dám làm liều, nơi này của Đại D có cơ hội. Mời lên lầu hai.”
Khủng Long kính nể nói, dùng hai tay làm tư thế mời. Không ai dám lấy mạng của mình ra đùa. Người dám nói như thế nhất định rất cứng.”
“Cảm ơn, ngươi tốt với ta như thế, khi nào xong việc, ta mời ngươi ăn cơm uống rượu.”
Phi Cơ gật đầu với Khủng Long một cái, sau đó bước lên lầu. Nhìn theo bóng lưng đám người Phi Cơ, Khủng Long nhếch miệng cười: “Không biết có sống sót được không, nhưng tiểu tử này đủ hung ác.”
Đàn em trên phòng vip lớn nhất lầu hai biết rõ ý đồ đến đây của đám người Phi Cơ. Bọn hắn im lặng gật đầu với Phi Cơ, không nói câu nào đẩy cánh cửa phòng vip ra.
Đám người Lữ Tư Kiệt đi theo sau lưng Phi Cơ, đang định tiến vào cùng thì bị tên đàn em ngăn lại. Lữ Tư Kiệt đưa mắt nhìn đối phương, bầu không khí nhất thời có chút lạnh.
“Chỉ có thể một mình Phi Cơ ca vào mà thôi.”
Đối diện với ánh mắt hung ác, đàn em tiếp khách ngoài cổng lên tiếng: “Tất cả mọi người đều hiểu quy củ.”
“Các ngươi ở dưới chờ ta.”
Phi Cơ cũng biết đây là quy củ, liền quay người nói một câu với năm người đằng sau, sau đó một mình tiến vào phòng vip.
So với lầu một, người trên lầu hai rõ ràng ít hơn. Bảy tám người ngồi trên ghế salon hình thái khác nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là người nào cũng có biểu hiện cực kỳ ngưng trọng.
Trang trí của phòng vip rất sang trọng, chỉ có một điểm dở dở ương ương chính là tượng Quan Nhị Gia ở góc Đông Bắc.
“Ngươi đã nói chuyện với Lan Tử chưa?”
Đại D ngẩng đầu nói: “Đậu Phộng nói ngươi rất giỏi đánh nhau. Ngồi đi.”
Phi Cơ theo lời ngồi xuống. Đại D ra hiệu cho đàn em bên cạnh rót cho Phi Cơ nửa ly rượu Whisky màu hổ phách, sau đó nâng ly ra hiệu: “Ngươi có thể đến, chứng tỏ ngươi biết rõ tình huống như thế nào. Ta cũng không nói nhảm nhiều, tiền đặt ở chỗ đó, ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu giá trị thì cầm bấy nhiêu.”
Phi Cơ nhìn theo ngón tay của Đại D thì thấy tại một góc hẻo lánh, một cái túi du lịch được khoét một lỗ thủng ném ở đó. Dưới ánh đèn, những tờ tiền con bò vàng (tờ tiền một nghìn tệ ở Hồng Kông được gọi là con bò vàng) tản ra ánh sáng mê người.
“Đại D ca thật hào khí.”
Phi Cơ uống một hớp cạn sạch ly rượu Whisky, sau đó đứng dậy bước đến gần cái túi du lịch.
“Một triệu.”
Phi Cơ cầm vài xấp rồi dừng lại: “Đây là phí an gia cho huynh đệ chúng ta.”
“Về phần giá trị nhiều ít, qua đêm nay ta nghĩ Đại D ca sẽ rõ hơn ta.”
“Được.”
Ban đầu, Đại D khá ngạc nhiên, sau đó cất tiếng cười to. Những người còn lại cũng mỉm cười. Ngay cả Đại Phi ngồi ở góc hẻo lánh nhất cũng nghiêm túc nhìn Phi Cơ nhiều lần. Hắn có cảm giác người này rất có thể là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn trong tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận