Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1144 - Cắt cổ



Chương 1144 - Cắt cổ




Chương 1144: Cắt cổ
“Tông đi.”
Ngay khi tài xế Bentley phát hiện có người đang đứng ở cửa, dự định đạp phanh, Tô Bình Nam ngồi đằng sau đã lạnh lùng lên tiếng.
Tài xế do dự.
Lúc này, mặt Tô Bình Nam đã trầm như nước, nhìn tài xế còn đang do dự, lập tức gầm lên: “Ta bảo ngươi tông vào.”
Khí thế của nam nhân vốn đã mạnh, bây giờ nổi giận lại càng long trời lở đất. Tài xế hốt hoảng, lập tức giẫm mạnh chân ga.
So hung ác?
Tô Bình Nam chưa từng e ngại bất cứ kẻ nào, huống chi hôm nay là lần đầu tiên hắn đến công ty ở Thâm thành. Về việc ra oai phủ đầu như vậy, với tính cách kiêu ngạo của hắn, hắn sẽ không lùi về sau nửa bước.

Kiều Lập Phu nghìn tính vạn tính cũng không tính đến chiếc Bentley với biển số A26668 không phải quả hồng mềm mà là một con khủng long bạo chúa.
Chiếc xe gào thét lao đến.
Trong con mắt đã co lại thành cây kim của Kiều Lập Phu, gương mặt tài xế xe Bentley thậm chí trở nên dữ tợn vì kinh hoảng.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Nhân viên bảo an, Hoàng Lâm Nga đang ngồi trong xe, thậm chí là Lưu Đại Tùng đang ngồi xem tài liệu đằng sau.
Nhiều năm khổ luyện đã cứu được Kiều Lập Phu một mạng.
Người này cũng thật bưu hãn.
Trong tình huống khẩn cấp vẫn không bối rối, ngược lại hít sâu một hơi, nhún chân nhảy lên ngay tại chỗ.
Hình ảnh bóng người lao vụt lên như tên bắn và chiếc ô tô lao vút qua phía dưới cứ thế đọng lại trong tâm trí mỗi người.
Tài xế xe Bentley lái qua cổng nhanh chóng đạp phanh, tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Kiều Lập Phu tránh được một kiếp quay người trợn mắt nhìn.
Trong lúc hắn định xông lên, cửa sổ xe Bentley chậm rãi hạ xuống. Một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt hắn.
Một nam nhân trẻ tuổi với tóc ngắn được chải gọn gàng, gương mặt như đao khắc, không nói một lời, cứ thế lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt thản nhiên.
Kiều Lập Phu không sợ trời không sợ đất, dựa vào vũ lực và dã man không ai bì nổi lần đầu tiên cảm nhận được áp lực giống như trên lôi đài trận chung kết, trong lòng trào dâng lên hàn ý khó tả.
Tô Bình Nam nhìn chằm chằm Kiều Lập Phu, biểu hiện giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa.
Sau đó, dưới ánh mắt của Lưu Đại Tùng, cự nhân kinh doanh trong lòng hắn đã làm một tư thế khiến hắn kinh hãi.
Chỉ thấy bốn ngón tay của Tô Bình Nam uốn cong, ngón tay cái của hắn chậm rãi lướt qua cổ họng.
Cắt cổ.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Không biết đã bao lâu rồi kể từ khi Tô Bình Nam thể hiện sự tranh vinh như vậy trước mặt cấp dưới của mình.
Hắn chưa bao giờ là một doanh nhân thuần túy ôn hòa. Mặc dù tập đoàn Cẩm Tú phát triển lớn mạnh, hắn cũng đã che giấu sự ngang ngược của mình tựa như con rồng đen ẩn núp nhắm người mà cắn nuốt.
Thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi biểu lộ cảm xúc hay một nụ cười khó nắm bắt. Trên hết, hắn không phải Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất Ô thành, mà là người cầm lái của Cẩm Tú.
Nhưng Kiều Lập Phu đã kích phát dã tính của Tô Bình Nam.
Trong toàn bộ quá trình, ánh mắt Tô Bình Nam vẫn không rời Kiều Lập Phu. Tên gia hỏa này từ lúc kịp phản ứng cho đến khi nhảy lên tránh né đều làm một mạch. Đối mặt với ô tô gào thét bên dưới, trong mắt hắn không hề có sự sợ hãi, ngược lại còn rất tự tin. Điều này đã kích thích dã tính của Tô Bình Nam.
Huyết dịch từ trong cốt tủy của Tô Bình Nam đều sôi trào.
Sau khi trùng sinh, Tô Bình Nam không bỏ luyện quyền ngày nào. Khi sức mạnh của hắn càng lúc càng lớn, đám người Đỗ Cửu cũng không phải đối thủ của hắn. Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa tận hưởng cảm giác sung sướng khi được đánh một trận với một người.
Hắn muốn vứt bỏ hết thảy thân phận một thần thoại để đánh một trận. Đây cũng là lý do vì sao hắn lại làm ra hành động dã tính không phù hợp với thân phận nhưng lại phù hợp với bản chất của hắn.
Hào quang của Kiều Lập Phu cũng rất truyền kỳ.
Ba lần đạt quán quân giải thi đấu vật lộn, còn có một giải quán quân thế giới. Ngay cả người Thái cũng từ chối lên võ đài với hắn. Chiến tích này không phải hậu thế mai sau có thể so sánh được.

Bầu không khí như ngưng lại.
Lưu Đại Tùng hoài nghi ánh mắt của mình.
Mặc dù hắn không biết nam nhân bay vọt lên ô tô là ai, có bối cảnh gì, nhưng thân thủ của đối phương quá dọa người. Phải biết rằng quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ. Tô tổng là nhân vật bậc nào chứ? Tại sao lại có hành động như vậy?
Khác với Lưu Đại Tùng, ánh mắt của đám người Đỗ Cửu sáng lên trước hành động dường như đã biến mất từ lâu của lão đại.
Ầm, ầm.
Âm thanh dừng xe, đóng cửa xe liên tiếp vang lên. Đỗ Cửu và Đỗ Thạch nhanh chóng xuống xe bao vây Kiều Lập Phu. Khác với đám bảo an như chim cút lúc trước, ánh mắt của mỗi người đều lộ ra vẻ kích động.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Rốt cuộc Tiêu Nhiên đã chạy đến. Mặc kệ ánh mắt quái dị của người khác, hắn đã xuất hiện tại thời khắc quan trọng nhất.
Băng gạc quá dày khiến tầm mắt Tiêu Nhiên biến thành màu đen. Hắn thở hổn hển, thề rằng đây là lần đầu tiên trong đời hắn chạy nhanh đến vậy. Cũng không còn cách nào, hắn biết Kiều Lập Phu là ai, cũng biết rõ sự cường thế của Tô Bình Nam.
Một khi cường long và địa đầu xà không kết thúc được, Diệp Vĩ Đình là người đầu tiên không tha cho hắn. Vụ làm ăn chẳng những bị đình chỉ, thậm chí còn khó mà an toàn rút lui.
“Kiều Lập Phu.”
Biết tình huống không thể tiếp tục chuyển biến xấu, Tiêu Nhiên không biết lấy đâu ra dũng khí, cho dù thấp hơn đối phương nửa cái đầu nhưng hắn vẫn ngăn trước mặt như mẹ bảo vệ con.
Tiêu Nhiên gào lên: “Nhớ kỹ mảnh đất trống đó là chuyện của chúng ta, đừng liên lụy đến người khác. Ngươi cho rằng có thể vô pháp vô thiên sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận