Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2309. Có ý kiến gì thì cứ phát biểu



Chương 2309. Có ý kiến gì thì cứ phát biểu




Hách Liên Thành đã mở chế độ nói nhiều, không tiếp tục giấu nữa mà trực tiếp nêu ra những điểm mấu chốt, từ việc ông chủ Lưu bị hệ thống giám sát mang đi cho đến đại án tham nhũng chấn động của ông chủ Nghiêm. Những sự việc này đã khiến toàn bộ quan trường Thiên Nam run lẩy bẩy dưới sự thiết diện vô tư của Hậu Đại Khánh.
“Những phe phái địa phương như ban thư ký, phái Mạnh, nhà họ Hoàng và nhà họ Cố thật ra không đoàn kết với nhau. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến Tô Trung Hòa có thể lợi dụng những cán bộ kỳ cựu cùng với một phần danh sách đề bạt là có thể đứng vững gót chân. Ta thừa nhận bản lĩnh của Tô Trung Hòa rất cao, nhất là việc điều thanh đao Hậu Đại Khánh, có thể nói là quá tuyệt vời.”
Hách Liên Thành nói mà không biết rằng sở dĩ quan trường Thiên Nam rung chuyển mạnh đến như vậy, 80% nguyên nhân là do Lục Viễn đang ở trước mặt. Cho nên, hắn chỉ dựa vào phân tích của mình mà nói tiếp: “Nhưng cái thất bại nhất của Tô Trung Hòa là thanh đao mà hắn mang đến quá sắc bén, tổn thương người đồng thời tổn thương mình. Hắn rời khỏi Thiên Đô chỉ mới nửa tháng, nhưng sự việc đã bị Hậu Đại Khánh quậy tung đến mức không thể xử lý được.”
Hách Liên Thành thở dài: “Nếu không phải ta quá hiểu tính cách và xuất thân của Hậu Đại Khánh, thậm chí ta sẽ hoài nghi không biết có người nhúng tay vào chuyện này hay không. Nhiều chuyện xảy ra như vậy quá trùng hợp rồi.”
Thái độ của Vương Khải và Lục Viễn không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Hách Liên Thành đã có chút lạnh lùng.
“Cố Thanh Tùng rất lợi hại. Ta không cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn được đề cử vào vị trí của ông chủ Nghiêm. Dù sao, trong phe phái địa phương cũng chỉ có hắn là có kinh nghiệm và xuất thân thích hợp nhất. Nhưng ta không ngờ thái độ của hắn lại cứng rắn như vậy sau khi lên chức. Nếu ta đoán không sai, nhà họ Cố nhất định có liên quan đến vụ án của ông chủ Nghiêm. Nếu không, hắn sẽ không tỏ thái độ một cách rõ rệt với ông chủ Tô ngay trước cửa ủy ban tỉnh như vậy.”
“Đón tiếp ông chủ trở về không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Lục Viễn như có điều suy nghĩ.
Vương Khải đứng sau lưng Lục Viễn cũng không hiểu.
“Cố Thanh Tùng muốn cho thấy thái độ của mình.”
Ánh mắt Hách Liên Thành nhìn Vương Khải có chút mỉa mai: “Hắn muốn cho những người còn đang do dự trong quan trường Thiên Nam thấy hắn không những có năng lực đối kháng chính diện với ông chủ Tô mà còn có can đảm đối đáng. Vì thế, hắn sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người mà không tốn chút sức nào. Ông chủ Nghiêm cũng vậy, mà ông chủ Lưu cũng thế, tầm ảnh hưởng của bọn hắn không hề nhỏ. Khi gặp phải loại người như Diêm Vương Hậu Đại Khánh, bọn hắn không đoàn kết với nhau là không được.”
“Cho nên, Tô Trung Hòa đã dùng thái độ đơn giản nhất nhưng cũng thô bạo nhất để uy hiếp Cố Thanh Tùng?”
Lục Viễn ngẩng đầu, ánh mắt khác hẳn.
“Mạnh nhất trong trung tâm quyền lực chỉ có thể là Tô Trung Hòa. Dù sao, vị trí chủ tịch tỉnh thì cũng dưới quyền hắn.”
Hách Liên Thành gật đầu: “Hiện tại, cái Tô Trung Hòa thiệt thòi nhất là thân tín của hắn không nhiều. Hắn chỉ có thể dùng phương thức thô bạo này nói cho đám quan chức Thiên Nam biết trời của Thiên Đô sẽ không thay đổi. Đồng thời hắn cũng sử dụng hành vi có vẻ không phù hợp này để dọa một số hạng người chuột rắn.”
“Dựa theo lệ cũ, hôm nay ủy ban tỉnh sẽ có một cuộc họp tổng kết.”
Hách Liên Thành nhìn về phía tòa nhà ủy ban tỉnh: “Hội nghị hôm nay nhất định rất đặc sắc.”
Sự lộng lẫy của quan trường giống như một bông hoa nở rộ nơi nào cũng thấy được, nhưng ở những nơi tầm thường nhất lại ẩn chứa sát ý.

Ba mươi phút đầu tiên của cuộc họp không hề thú vị, thậm chí có thể coi là buồn tẻ.
Không có nhiều ông chủ có tư cách tham dự cuộc họp tổng kết của Tô Trung Hòa, phòng họp rộng lớn yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đầu tiên, ông chủ Tô liệt kê kết quả đầu tư mà mình đạt được ở nước ngoài như thường lệ. Người ngồi bên dưới vỗ tay một cách bình thường. Người nào uống trà thì uống trà, người nào ghi chép thì ghi chép. Không ai có thể nhìn ra được ý đồ ăn miếng trả miếng mà Hách Liên Thành đã nghĩ.
Lý Kỳ Xương nhận thấy có điều gì đó không ổn. Bầu không khí nhìn rất yên tĩnh lại cuồn cuộn sóng ngầm khiến cho hắn cảm thấy bất an.
Cố Thanh Tùng ngồi bên trái ông chủ Tô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Hắn cười ha hả, hoàn toàn nhìn không thấy sự âm trầm và chật vật buổi sáng.
Nhưng số lần Cố Thanh Tùng và Hoàng Mậu nghiệp nhìn nhau hơi nhiều. Không những vậy, Lý Kỳ Xương thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt của đại quản gia ủy ban tỉnh Vương Lập Cường cùng tham dự vào hai người.
“Ta đã nhờ ban thư ký đánh máy nội dung cụ thể rồi. Thời gian của mọi người rất quý giá nên ta không đi sâu vào chi tiết ở đây, ta sẽ gửi thông tin cho mọi người.”
Giọng nói trầm ổn của Tô Trung Hòa quanh quẩn trong phòng họp: “Ta nói trước, ta chỉ có một yêu cầu liên quan đến hạng mục này. Đó là mọi bộ phận liên quan phải cực kỳ cẩn thận và hợp tác toàn diện với công việc sắp bắt đầu. Đây là cơ hội để cuộc sống của sáu mươi triệu người dân Thiên Nam chúng ta bước lên một tầm cao hơn, đó cũng là trách nhiệm của chúng ta.”
“Mọi người hãy xem qua tài liệu được phát, có ý kiến gì thì cứ phát biểu.”
Nghiêm túc mà nói, đây chỉ là một câu nói suông. Trong thể chế Hạ quốc, 99% quyết định của lãnh đạo cấp cao sẽ không bị bất kỳ ai phản đối.
Dung hòa mọi việc là phương châm mà mọi ông chủ đều tuân theo trong các cuộc họp. Đám cáo già này, đừng nói là ý kiến, cho dù trong lòng có bất mãn cũng rất ít khi thể hiện ra mặt. Bọn hắn nghiêm túc như những bức tượng điêu khắc trong đền thờ. Cho dù bọn hắn mỉm cười cũng là kiểu cười khó đoán, không bao giờ bộc lộ bất kỳ cảm xúc thực sự nào.
Các thư ký đã bắt đầu chuyển thông tin đến tay các ông chủ, nhất thời phòng họp tràn ngập tiếng lật trang. Hết chương 2309.



Bạn cần đăng nhập để bình luận