Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2555. Đây là mưu sát



Chương 2555. Đây là mưu sát




"Ta sẽ lái tàu với tốc độ cao ở khu vực đá ngầm cao nhất này, hơn nữa còn liên tục quẹo phải, như vậy sẽ làm cho hàng hóa chuẩn bị sẵn trong khoang chứa hàng ở tầng dưới cùng sẽ nghiêng về một bên."
Lý Tuấn Tích là sĩ quan hải quân bậc một, hắn biết rõ độ khó của việc làm đắm một con tàu lớn.
Tầm mắt lướt qua lướt lại trên hải đồ, Lý Tuấn Tích đưa ra một biện pháp rất hữu hiệu nhưng cũng rất tàn nhẫn: "Nhưng tốc độ lật nghiêng quá chậm, sẽ cho những thiếu niên kia thời gian chạy trốn. Vì vậy nhất định phải ném mỏ neo xuống nhanh hơn tốc độ lật nghiêng."
Trương Ân Tuấn được làm người phụ trách thứ hai trong hành động lần này ắt có kinh nghiệm trên biển phong phú. Hắn hiểu ngay ý đồ của Lý Tuấn Tích.
"Ý ngươi là dùng mỏ neo câu móc vào đá ngầm, sau đó dựa vào lực kéo và lực va chạm khi di chuyển của những hàng hóa kia để con tàu này hoàn toàn chìm nghỉm trong vài phút?"
Trương Ân Tuấn không hề áy náy, ngược lại còn tỏ vẻ tán đồng: "Ý này rất hay, nhưng ngươi quẹo với tốc độ cao như vậy nhất định sẽ để lại dấu vết trên đường truyền tín hiệu ASL. Dù sao thứ này cũng không đáng tin lắm."
Hắn chỉ vào chiếc hộp được gắn lên máy phát tín hiệu.
"Cho dù có người phát hiện ra điểm bất thường, bên trên cũng sẽ giúp chúng ta thủ tiêu dấu vết. Lần này chỉ có thể được định nghĩa là ngoài ý muốn."
Lý Tuấn Tích nở nụ cười dữ tợn, đồng thời cấp tốc lái vào khu vực đá ngầm: "Hiện tại việc ngươi cần phải làm là dẫn người đi ném mỏ neo xuống, không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện ra."
"Vì quốc gia quật khởi!"
Trương Ân Tuấn làm động tác chỉ có người trong nội bộ giáo hội của Thôi Thái Mẫn mới hiểu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng thuyền trưởng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, có lẽ các học sinh bên trong khoang tàu rộng rãi hoàn toàn không cảm nhận được tốc độ của du thuyền, nhưng Trịnh Thế Doãn đã làm thủy thủ mấy chục năm từ cảm thấy chóng mặt đã phát hiện thấy bất thường.
Bởi vì trong lòng vẫn còn nghi ngờ về cảnh tượng đêm qua, cho nên hắn mặc kệ lời khuyên của đồng nghiệp, ra khỏi phòng đi lên boong tàu.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững sờ.
Chiếc du thuyền vốn nên chạy với tốc độ ổn định để vượt qua hải vực này, nhưng giờ đây nó đang điên cuồng tăng tốc. Hơn nữa, điều khiến hắn sợ hãi là chiếc tàu mình đã làm việc mấy năm này còn ra sức quẹo nhiều vòng trong quá trình tăng tốc.
Dùng một phép so sánh để giải thích hành vi hiện tại của du thuyền điên cuồng cỡ nào.
Hành vi này giống như một tài xế lái xe trên con đường thẳng bằng phẳng nhưng lúc thì rẽ trái, lúc thì bật cần gạt nước, lại còn không ngừng phanh xe và di chuyển qua trái qua phải.
Thuyền trưởng mới tới say rượu hay là điên rồi?
Trong đầu Trịnh Thế Doãn chỉ có thể đưa ra hai lời giải thích cho hành vi này.
"Sẽ xảy ra chuyện mất, nơi này toàn là đá ngầm!"
Kết quả lóe lên trong đầu khiến Trịnh Thế Doãn lập tức quyết định đến phòng thuyền trưởng xem rõ ngọn ngành. Tuy di chuyển rất khó khăn, nhưng kinh nghiệm trên biển nhiều năm giúp nam nhân vẫn có thể lảo đảo đi đến đích.
Trong cả quá trình, cảnh tượng khiến Trịnh Thế Doãn kinh ngạc xuất hiện trước mắt hắn. Mỏ neo vốn cố định ở mép trái mạn tàu đã biến mất, chỉ còn lại một sợi dây to rơi trong biển.
Ầm!
Một tiếng vang lớn đã đánh thức Trịnh Thế Doãn đang đờ ra.
Thân tàu bắt đầu nghiêng đi, kinh nghiệm nhiều năm giúp nam nhân nhận ra đã xảy ra chuyện gì!
Mỏ neo của du thuyền điên cuồng xoay dưới nước rốt cuộc cũng thành công móc vào đá ngầm!
Nói cách khác, chiếc thuyền này sắp chìm!
"Đây là mưu sát! Những kẻ mới tới đều là kẻ điên!"
Trịnh Thế Doãn sốc tận óc, xoay người chạy như điên về phía phòng khách mà các học sinh đang ở. Hắn biết hiện tại vẫn có cơ hội thoát thân!
Khi thân tàu chưa nghiêng hẳn, những học sinh này chỉ cần chạy lên boong tàu thì gần hai trăm thuyền cứu sinh được chuẩn bị trên du thuyền có thể đưa bọn hắn rời khỏi chiếc du thuyền đáng sợ này!

Trong lúc cấp bách, con người phát ra sức mạnh đáng gờm.
Cơ thể không ngừng lắc lư chao đảo nhưng Trịnh Thế Doãn chỉ cần hai phút ngắn ngủi đã chạy đến phòng khách.
Nam nhân thở hổn hển đi vào phòng khách, tâm trạng yên tâm hơn nhiều.
Bởi vì hắn nhìn thấy đám thiếu niên Kim Phụng Thuận đã mặc áo cứu sinh mà không cần ai dặn dò, như vậy thời gian thoát hiểm sẽ rút ngắn lại.
Hiện tại thời gian là sinh mệnh.
"Thúc!"
Thiếu nữ mặt mày tái nhợt nhìn Trịnh Thế Doãn: "Chúng ta sẽ không chết phải không?"
"Sẽ không, mọi người theo ta lên boong tàu!"
Trịnh Thế Doãn dùng hết sức lực toàn thân hét to: "Phải nhanh lên, nhất định phải giành giật từng giây."
Nhưng khi lũ trẻ đứng định định rời khỏi căn phòng, loa phóng thanh trong khoang tàu bất chợt vang lên.
"Mọi người đừng chạy lung tung, ta là thuyền trưởng Lý Tuấn Tích."
Giọng nói trong loa tràn đầy uy nghiêm: "Phải tuân thủ quy tắc cứu viện. Bây giờ các ngươi hãy đứng im ở vị trí của mình không được nhúc nhích, đó mới là lựa chọn tốt nhất để đối phó với sự cố nguy hiểm."
Trong cơn phẫn nộ của Trịnh Thế Doãn, các thiếu nam thiếu nữ vừa định đứng dậy giờ lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cho dù lúc này mức độ nghiêng của thân tàu đã vô cùng rõ ràng.
Vì vậy, bắt hơn ba trăm thiếu thiên ngoan ngoãn chờ chết có khó không?
Không khó.
Chân tướng sự việc không khó chút nào.
Khi một con dao nhựa hình củ cà rốt bị cấm mang vào trường học, khi bộ phim Ultraman không được phát sóng vì sợ dạy hư trẻ con, thật ra có thể dùng từ ngu xuẩn để miêu tả các phụ huynh tán thành hành động này.
Chỉ có tầm thường mới lớn lên trong nhà kính.
Có nề nếp, nghe lời, tuân thủ quy tắc, không biết từ bao giờ những từ này đã trở thành tôn chỉ của ngành giáo dục. Dường như chỉ cần xuất phát vì sự an toàn của trẻ thì chắc chắn là chính xác, nhất định là chính nghĩa.
Nhưng đứa trẻ được hưởng một nền giáo dục như vậy thật sự tốt ư? Hết chương 2555.



Bạn cần đăng nhập để bình luận