Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 636: Thắng thua đã rõ ràng

Chương 636: Thắng thua đã rõ ràng
Mối quan hệ của bọn hắn rất kỳ lạ.
Trong lòng Nobel rất tin tưởng Lâm Thiên Chân, tuy rằng trong tên nữ tử có hai chữ Thiên Chân (ngây thơ), nhưng cách xử sự của nàng lại cực kỳ khôn khéo, cực kỳ công bằng hào phóng, cho nên Nobel rất sẵn lòng tin tưởng đối phương.
Lâm Thiên Chân cong môi: “So với trước đây ngươi đã đỡ được rất nhiều đòn, cuối cùng cũng không còn phế như vậy.”
Nữ tử rất độc miệng, cũng khó trách Lâm Thiên Chân chướng mắt Nobel.
Từ nhỏ đến lớn, đại công tử Nobel được một đống giáo viên nổi tiếng dạy dỗ mà thành tích luôn đi sau bét, hơn nữa hắn còn là một công tử lăng nhăng làm cho nữ tử tính cách hoàn toàn trái ngược như nàng sao có thể nhìn hắn thuận mắt.
“Cũng không phải lần đầu tiên ta phát sinh quan hệ với bạn của ngươi, sao lần này phản ứng lớn như vậy.”
Nobel quyết định không đứng dậy, hắn cố gắng chuyển hướng chủ đề.
Lâm Thiên Chân từ từ thở dài: “Thân thể ba ta càng ngày càng kém, Lâm gia đến đời ta chỉ có một đứa con gái là ta, không có người kế thừa, ta bị thúc giục kết hôn, sinh ra mười tám người thừa kế.”
Nobel liều mạng nhịn cười, gương mặt chân thành: “Chúc mừng ngươi.”
“Rất phiền.”
Lâm Thiên Chân đá chân vài cái, mang theo tiếng gió vèo vèo khiến Nobel thay đổi sắc mặt: “Đánh ngươi một trận nữa tâm tình của ta sẽ tốt hơn.”
“Ta có một ứng cử viên nè.”
Sau đó Nobel vẫn nói mình lúc ấy đói đến choáng váng, chứ không phải sợ bị đánh mới nói: “Ta quen ngươi lâu như vậy, hiểu rõ ngươi nhất, ta phát hiện thật đúng là có một nam nhân có thể xứng đôi với ngươi.”
...
Tòa nhà Cẩm Tú nếu ở xa bạn chỉ cảm thấy nó cao, nhưng khi bạn đi đến trước mặt nó, cảm giác áp bức nguy hiểm sẽ đến.
"Sư phụ, thật ra ngươi đi gặp Tô Bình Nam không có mấy ý nghĩa.”
Diệp An Ninh và Lưu Ba Đào đứng ở dưới lầu tòa nhà Cẩm Tú, nữ tử híp mắt nhìn tòa nhà Cẩm Tú màu xanh đậm, giọng rất nghiêm túc: “Trong lòng đối phương có khúc mắc, bất kể là ngươi chịu thua hay nhường nhịn cũng không thể nào làm thay đổi suy nghĩ của hắn, lòng người này quá thâm sâu.”
Lưu Ba Đào gật đầu không bình luận gì, giọng nhỏ lại: “Các ngươi đều là mầm non tốt do một tay ta đào tạo, nếu đối phương cứ cắn riết không tha thì rất đáng tiếc cho các ngươi.”
Lưu Ba Đào nhanh chóng khôi phục lại sự khôn khéo ngày xưa, bây giờ bảo vệ mấy học trò không quản ngàn dặm xa xôi đến giúp mình là chuyện duy nhất hắn muốn làm.
Ánh mắt Lưu Ba Đào rất tinh, tin tức cũng được xem là linh thông. Kết hợp với tin tức trong tay mình vừa phân tích, Lưu Ba Đào cho rằng lần này chắc chắn ông chủ Trịnh không giữ được danh dự tuổi già.
Mễ Mặt Mụn dám cắn ngược lại ông chủ Trịnh một cái chắc chắn không thể là nói bậy được, nhất định có bằng chứng thật, bởi vì với địa vị của ông chủ Trịnh, vu khống hắn chẳng khác nào tìm cái chết.
Đây là lý do thứ nhất.
Thứ hai chính là tốc độ khuếch tán của sự kiện Mễ Mặt Mụn lật lọng rất không bình thường, tin tức có thể truyền ồn ào huyên náo nhanh chóng ở giới thượng lưu Thiên Nam như vậy chứng tỏ một chuyện, nhất định có một nhân vật lớn đang đứng sau thao túng. Lưu Ba Đào nhạy bén cảm nhận được điểm này. Bởi vì sự kiện nhạy cảm liên quan đến ông chủ Trịnh, các bộ phận chức năng trước hết sẽ dìm xuống, không tiến hành đến một mức độ nhất định rất nhiều người thậm chí sẽ không biết. Chuyện này quá bất thường.
Thứ ba chính là buổi họp cảnh sát sáng nay, nghe nói ông chủ số một không chào hỏi ông chủ Trịnh. Ông chủ lớn nhất đã không còn nhiều thời gian, lui xuống là chuyện rất chắc chắn, lúc này thái độ lại lạnh như băng như thế đã biểu đạt ý nghĩ rất rõ ràng.
”Đi thôi, tòa nhà này được xây lâu như vậy, bên trong nghe nói là tráng lệ lộng lẫy, ta còn chưa vào bao giờ, vừa hay được mở mang tầm mắt.”
Lưu Ba Đào vỗ bờ vai gầy yếu của học trò: “Ngươi là một trong những học sinh có tư duy logic và tâm tư kín đáo mà ta từng dạy, đây là tiết học cuối cùng ta dạy cho ngươi, nhớ kỹ, hôm nay ngươi chỉ mang lỗ tai không mang miệng.”
Diệp An Ninh gật đầu…

Đột nhiên Mạnh phụ phát hiện mình thích quá trình chơi đấu trí với Tô Bình Nam. Đối phương làm việc quá lão luyện, hai người giống như là hai kỳ thủ kỳ phùng địch thủ, trong lúc im hơi lặng tiếng đã đạt đến thống nhất trong rất nhiều việc, hơn nữa không thể tìm ra một chút dấu vết nào.
Đầu tiên là gióng trống khua chiêng khơi mào lên, sau đó dùng một vụ tai nạn xe hơi buộc Mạnh phụ phải tỏ thái độ, đây là nước cờ Tô Bình Nam trả lại cho Mạnh phụ.
Mạnh phụ nhận rất nhanh, hắn biết hắn nhúng tay vào chuyện của Lưu Ba Đào nhất định sẽ truyền đến tai Tô Bình Nam, hắn chọn việc nhúng tay chẳng khác nào trực tiếp làm mất mặt ông chủ Trịnh.
Tiếp theo Tô Bình Nam phản ứng nhanh hơn, tập đoàn Cẩm Tú lập tức đưa một thanh đao Mễ Mặt Mụn tới, sao Mạnh phụ có thể buông tha nên lại tung tiếp mọi thủ đoạn ngang dọc, tuy rằng ông chủ Trịnh còn đang liều mạng chống đỡ nhưng vị trí của hắn đã rất nguy ngập.
Thực ra thắng thua đã rõ ràng.
Tiền của Mễ Mặt Mụn không có bàn tay ông chủ Trịnh, đối phương làm rất cẩn thận, nhưng thật ra đã không còn quan trọng nữa rồi. Cho dù là ông chủ Trịnh có thí xe lưu tướng thì những tin tức tiêu cực xuất hiện vào thời điểm mấu chốt này cũng khiến hắn chẳng khác nào rơi khỏi hàng ngũ cạnh tranh.
Như vậy bây giờ vấn đề đặt ra là nên hoàn toàn đánh chết con rắn này hay là buông tha nó? Mạnh phụ do dự.
Do dự không có nghĩa hắn động lòng nhân từ muốn nương tay, mà hắn đang bận tâm ông chủ Ngô nhị nên suy nghĩ có nên tha hay không. Sự việc phát triển đến bây giờ không chỉ có một mình hắn đứng đằng sau, về phần mọi người vì sao lại phối hợp như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận