Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 766. Hãy tin ta



Chương 766. Hãy tin ta




Dưới màn đêm, ánh đèn neon phản chiếu lẫn nhau, đèn xe phóng nhanh trên đường chói mắt như một con rồng dài.
Những người đi bộ chạm vai nhau, những tòa nhà sáng đèn, những kẻ vô gia cư say xỉn và những nữ nhân đứng đường trang điểm đậm, ăn mặc hở hang đã minh họa một cách sinh động sự phồn hoa và xấu xí của đô thị quốc tế này, nhưng không ai chú ý ngay trong bóng tối của thành phố đang phát sinh chuyện gì.

“Chào.”
Little John với cổ áo dựng lên huýt sáo với một nữ hài tóc ngắn trên phố như một lời chào.
Gió đêm rất lạnh, nữ hài tóc ngắn đứng đường quấn chặt nửa người trên, nhưng đôi chân dài không mang tất lại lộ ra ngoài gió lạnh.
“Chào.”
Nữ nhân nở nụ cười cứng ngắc: “Kỹ thuật của ta không tệ. Mỗi giờ ba mươi đô la, tiên sinh.”
“Giúp ta gọi lão Lowry ra đây, nói với hắn Little John đang tìm hắn.”
“Ta không biết hắn, tiên sinh.”
Nữ nhân biến sắc, nhanh chóng lắc đầu từ chối.
Little John lấy ra một tờ hai mươi đô la, vẫy nó về phía nữ nhân: “Chết tiệt, ta không phải là kẻ thù của hắn. Nếu không phải hắn không có ở quán bar Zero, điện thoại cũng không gọi được, ngươi cho rằng ta sẽ chạy đến đây sao?”
“Đi theo ta.”
Nữ nhân nhìn chung quanh, phát hiện chỉ có một mình Little John, liền nhanh chóng cầm lấy tờ tiền, hai người biến mất ở góc phố.
Cửa cuốn bị kéo xuống, trong căn phòng mờ tối có mấy người cường tráng đứng loạn xạ, lão Lowry cầm đầu ngẩng đầu nhìn Little John, có chút nịnh nọt...
“John thân yêu, có chuyện gì mà ngươi sốt ruột tìm ta như vậy? Gần đây ta đắc tội với tên ở khu Đông kia, ta không thể không cẩn thận.”
“Chuyện tốt thôi.”
Little John móc từ trong túi ra mấy tấm ảnh ném cho đối phương: “Tìm đám người này ở đâu. Có đại gia ra giá một triệu.”
Con số này khiến tất cả mọi người đều nín thở.
Hai tay lão Lowry run run cầm lấy tấm ảnh, đột nhiên nhận ra đây chính là đám người Guy và Adi.
“Thật sao?”
Số tiền quá lớn khiến lão Lowry có chút khó tin.
“Ta nhân danh gia tộc Corleone thề rằng nếu ngươi tìm thấy bọn họ, tiền sẽ là của ngươi.”
Nói xong, Little John nghiêm túc hôn lên chiếc nhẫn trên tay trái của hắn, hành động này khiến căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Danh tiếng tích lũy mấy chục năm qua của gia tộc Corleone khiến mọi người đều hiểu đối phương không hề nói dối, ánh mắt của nữ nhân đứng đường lập tức trở nên nóng bỏng.
“Thượng đế phù hộ, đám người này trốn chung quanh quảng trường thôi.”
Lão Lowry nhìn chằm chằm vào bức chân dung, như thể muốn khắc sâu khuôn mặt của những người này vào tâm trí mình.
“Chúc ngươi may mắn.”
Little John nhún vai.
Đồng thời, cuộc trò chuyện tương tự lan truyền nhanh chóng ở đô thị quốc tế này vào ban đêm. Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu di chuyển.

Đường 128 đã thuộc về ngoại thành.
“Làm sao bây giờ, đội trưởng?”
So sánh với nội thành, bên trong một nhà nghỉ ở vùng ngoại ô hẻo lánh, Adi ngậm điếu thuốc lá cau mày nhìn Guy, giọng điệu có chút khẩn trương: “Chúng ta bất chấp nguy hiểm ở lại đây, nữ nhân kia còn không hài lòng?”
“Không có. Nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
Guy lắc đầu: “Ken thế nào rồi?”
Ken chính là người xui xẻo duy nhất trong lần tấn công này. Hắn bị trúng một viên đạn lạc vào đầu.
“Vừa tắt thở.”
Adi nhìn cái túi du lịch màu xám lớn một bên: “Ta đã dùng ba tầng vải ni lông bọc lại, tạm thời máu không thấm ra ngoài, đáng tiếc không thể đưa hắn về nhà.”
“Chết ở đâu cũng như nhau. Dù sao chúng ta ai cũng phải xuống lỗ thôi.”
Sự mệt mỏi khiến cho giọng nói của Guy hơi khàn. Tiếp theo, tiếng động cơ ô tô rất lớn bên ngoài nhà nghỉ khiến sắc mặt của hắn thay đổi.

Câu lạc bộ Queen.
Lầu ba.
Vẫn trong căn phòng được bài trí theo phong cách cung đình nhà Thanh, Trình Niệm Niệm một lần nữa nhìn thấy nam nhân mà nàng không thể quên.
Khác với lần trước, bầu không khí trong phòng yên tĩnh và trang nghiêm, mọi người đều im lặng, từng khuôn mặt lạnh lùng vô cảm khiến nữ hài có chút hít thở không thông.
“Uống bạch trà đi.”
Nữ nhân có thể không hiểu được sự hung dữ trong đôi mắt vô cảm của Tô Bình Nam, nhưng nàng biết đối phương cần phải bình tĩnh lại, vì vậy nàng cả gan đưa ra ý kiến của mình.
“Hương thơm thanh tao kéo dài cùng vị thanh thanh, nhẹ nhàng sẽ khiến người ta cảm thấy được xoa dịu.”
“Được.”
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân trước mặt, chậm rãi gật đầu.
Nữ hài chọn trà Bạch Hào Ngân Châm, đồ dùng là sứ trắng thời nhà Minh.
Một loạt động tác uyển chuyển khiến hương trà tràn ngập căn phòng. Lần này thả lỏng hơn trước rất nhiều giúp cho Trình Niệm Niệm phát huy được một trăm phần trăm thực lực.
Toàn bộ quá trình vẫn không ai lên tiếng.
“Nếu trà này có thể tĩnh tâm, ngươi cũng ngồi xuống uống trà đi.”
Tô Bình Nam lên tiếng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Đỗ Thạch đang mất hồn mất vía: “A Cửu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hãy tin ta.”
“Vâng.”
Đỗ Thạch khom người. Tính cách của hắn đơn thuần, ngày thường có quan hệ rất tốt với Đỗ Cửu. Hai người gần như là anh em ruột, cho nên hắn lo lắng cho Đỗ Cửu cũng phải. Sự lo lắng không chỗ phát tiết khiến cho hắn nhìn rất đáng sợ.
Trình Niệm Niệm ngoan ngoãn rót thêm một chén.
Ba người, ba chén trà, ba biểu hiện.
Sự điềm tĩnh của Tô Bình Nam, sự trang nghiêm của Michael và sự hung dữ của Đỗ Thạch. Ánh sáng từ những chiếc đèn sơn mài kiểu tháp thời nhà Thanh khiến căn phòng có chút mờ mịt, khuôn mặt của ba người với những biểu cảm khác nhau giao hòa với khung cảnh cổ kính xung quanh bọn hắn giống như một bức tranh trong mắt nữ hài đang pha trà.
Tiếng chuông điện thoại của Michael Corleone phá vỡ sự thanh thản đẹp như tranh vẽ trong đôi mắt của nữ hài.
“Tìm được người rồi.”
Michael Corleone cúp điện thoại. Hắn vừa dứt lời, nữ hài đang pha trà rõ ràng cảm nhận được hơi thở của mọi người trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Hết chương 766.



Bạn cần đăng nhập để bình luận