Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1487. Ai muốn giết ta



Chương 1487. Ai muốn giết ta




Rebecca biết boss của mình biết đánh, hơn nữa còn đánh rất giỏi. Thậm chí hắn còn là một người si mê vật lộn.
Tuy nhiên, nữ nhân không ngờ boss của nàng lại mạnh đến vậy. Rebecca cho rằng boss không phải con người.
Trước kia nàng đã từng lo lắng khi boss muốn đánh một trận với Minh Vương, bây giờ nàng hoàn toàn yên tâm rồi.
Nhất thời, ánh mắt của nữ nhân nhìn Tô Bình Nam tràn đầy sùng bái.
Quỷ Vương Đông giật mình trước tốc độ như báo săn của Tô Bình Nam. Hắn không chút do dự quyết định bóp cò súng thật nhanh.
Hắn là nhân vật lăn lộn trong giang hồ lâu năm. Đối phương vừa khởi động, hắn đã theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm. Hắn biết, nếu hắn không bắn, hắn nhất định sẽ chết.
Pằng!
Tiếng súng vang lên, Tô Bình Nam đã xoay người bổ nhào, hai chân đạp một cái, người đã như tia chớp tiến sát trước người Quỷ Vương Đông, đồng thời dùng cơ thể của đối phương để che khuất tầm mắt A Dũng.
Đối với Quỷ Vương Đông, Tô Bình Nam cũng không cho đối phương cơ hội phản ứng và thở dốc.
Nắm tay trái chạm vào khuỷu tay phải, sau đó hắn giơ đầu gối lên đánh vào bụng Quỷ Vương Đông.
Tốc độ cực nhanh khiến cho Quỷ Vương Đông có kinh nghiệm đánh nhau vô cùng phong phú thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị một quyền đánh cong người thành con tôm.
Đối với Rebecca, một loạt các động tác ăn khớp của nam nhân chính là một môn nghệ thuật.
Tiếp theo, Tô Bình Nam lui về phía sau, đồng thời năm ngón tay phải co lại thành móng ưng bắt lấy cánh tay cầm súng của đối phương. Sức mạnh của hắn cực kỳ kinh người.
Chỉ cần một cái kéo đẩy đơn giản, cánh tay của đối phương đã cong thành chín mươi độ, đồng thời tiếng xương gãy răng rắc vang lên rợn người cùng với tiếng kêu thảm thiết của Quỷ Vương Đông.
Tình huống thay đổi khiến A Dũng đứng sau lưng ngây người mấy giây.
Tốc độ của nhân vật mục tiêu quá nhanh. Mục tiêu và lão đại đánh nhau, A Dũng còn chưa kịp phản ứng, Đông ca chưa bao giờ bại trong suy nghĩ của hắn đã bị bẻ gãy cánh tay nằm trên mặt đất.
A Dũng cắn răng giơ súng lên.
Chân phải Tô Bình Nam dùng sức đạp, cả người bay lên, chuẩn xác đá vào cánh tay cầm súng của A Dũng.
Sức mạnh khổng lồ làm cho khẩu súng tuột khỏi tay của A Dũng. Không đợi hắn kịp phản ứng, chân trái của Tô Bình Nam đã đá thẳng vào huyệt Thái Dương của hắn.
Một kích đá trúng, chân trái của Tô Bình Nam thuận thế dùng sức kẹp cổ A Dũng, toàn bộ sức mạnh của cơ thể dồn hết vào thắt lưng, sau đó hắn vặn cổ A Dũng.
Rắc.
Tô Bình Nam rơi xuống đất, A Dũng sau lưng đã bị hắn dùng chân trái bẻ gãy cổ.
Từ lúc hai người xông vào cửa cho đến lúc Tô Bình Nam tấn công, động tác vô cùng sắc bén.
Thậm chí khi cơ thể của A Dũng ngã xuống đất, nam nhân còn thừa thời gian chỉnh lại bộ vest của mình.
Rầm.
Cửa gỗ của quán ăn bị tông mạnh. Đám người Đỗ Cửu xông vào, ngơ ngác nhìn Tô Bình Nam quần áo chỉnh tề, ánh mắt chỉ toàn là sự kính nể và thần phục.
“Hắn không chết, chỉ hôn mê bất tỉnh thôi.”
Tô Bình Nam chỉ vào Quỷ Vương Đông đang nằm bất động trên mặt đất, mặt trầm như nước: “Mục đích của những người này rất rõ ràng, là vì ta mà đến. Các ngươi mang tất cả ra ngoài, ta muốn biết là ai muốn giết ta.”
Lúc này, Tô Bình Nam giống như sư tử bị xâm phạm lãnh địa, ánh mắt không che giấu sát ý.
Với tính tình của hắn, có người muốn giết hắn, hắn chỉ có một từ đáp trả.
Ăn miếng trả miếng.
Toàn bộ sự việc kết thúc nhanh như thế nào?
Trong quán ăn chỉ còn duy nhất một thực khách đang uống say mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt lờ đờ nhìn mọi thứ, hỏi Lương thúc: “Vừa rồi là tiếng động gì vậy?”
“Không có gì, chỉ có mấy tên quỷ phá hoại đụng hư cánh cửa thôi mà, bọn hắn đi hết rồi.”
Lương thúc trả lời. Ánh mắt nam nhân nhìn lướt qua tấm danh thiếp trên quầy rượu.
Họa tiết kim loại trên nền đen trông rất đắt tiền, trên đó không có chức danh, chỉ có số điện thoại và tên.
Tô Bình Nam.
“Ngươi nợ ta một bữa cơm, ta không muốn kinh động đến chính quyền, ta nợ ngươi một ân tình.”
Nam nhân để lại một tấm danh thiếp trên quầy rượu: “Có cơ hội đến đại lục du lịch, chúng ta sẽ cùng nhau uống một ly…”

Đây đã là điếu thuốc thứ tư.
Hoàng Văn Chính đang ngồi trong xe ở Đôn Đạo đốt một điếu thuốc, mặc cho hương vị cay nồng của thuốc tràn xuống phổi…
Hắn khác Lương Văn Xương.
Nam nhân vẫn cho rằng nước trong quá ắt không có cá. Có đôi khi làm việc, dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là đạt được mục đích.
Lần này mượn đao giết người cũng giống như thế.
Làm việc trong Cục điều tra tội phạm thương mại nhiều năm như vậy, hắn đã quen với quyền lực của đám người nổi tiếng. Hắn muốn lấy lại công bằng cho Lương Văn Xương, hắn chỉ có một con đường.
Hắn giơ tay nhìn đồng hồ.
Đã quá thời gian hẹn mười phút, xe của Quỷ Vương Đông vẫn không xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Tiếng còi vang lên.
Chiếc xe việt dã màu đen rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt của Hoàng Văn Chính. Nam nhân mỉm cười đẩy cửa bước xuống xe.
“Vẫn thuận lợi…”
Hoàng Văn Chính còn chưa nói hết, hắn giống như bị bóp cổ.
Trên xe bước xuống không phải đám người Quỷ Vương Đông như dự đoán mà là một gương mặt hắn cực kỳ quen thuộc.
Có điều chủ nhân của gương mặt này chỉ xuất hiện trong ảnh chụp, đây là lần đầu tiên hắn gặp trong hiện thực.
“Ta cảm thấy tò mò, cho nên ta đã đến.”
Tô Bình Nam ngậm điếu xì gà đi giữa đám người Đỗ Cửu, nhếch miệng mỉm cười với Hoàng Văn Chính.
“Tìm một chỗ nói chuyện vài câu nhé?”
Hoàng Văn Chính thở dài.
“Thắng làm vua thua làm giặc, có cần phải vậy không?”
“Có chứ.”
Tô Bình Nam ra hiệu cho Đỗ Cửu lục soát người đối phương, đồng thời đáp lại một câu: “Ngươi biết không, đã lâu rồi không có ai có ý định giết ta, cho nên ta muốn làm cho rõ ràng.” Hết chương 1487.



Bạn cần đăng nhập để bình luận