Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2700:

Chương 2700:Chương 2700:
"Ông chủ không đến được, ta thay mặt cho hắn."
Lời nói và hành động của Quách Thiên Long không lạnh lùng xa cách như lời đồn. Dưới ánh mắt đờ đẫn của Lâm Lập, hắn không chỉ lịch sự cụng ly rượu với ông chủ Phạm mà còn nói một câu trêu đùa trước khi rời đi.
Thậm chí khi bước đến cửa, hắn còn để lại lời nhắn: "Sân golf sắp hoàn thành rồi. Khi nào Tô tổng đến kiểm tra công việc, nhớ gọi cho ta. Hắn hứa tặng ta chai rượu Khỉ mà ta vẫn chưa được uống, nhất định đừng để hắn đánh lừa."
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Nhưng bầu không khí trở nên kỳ lạ, Lâm Lập không còn kiêu ngạo như ban đầu, ngược lại tỏ ra vô cùng khiêm tốn, thậm chí còn có cảm giác như đang quỳ lạy.
"Xem ra cảnh sát Lâm quan hệ không tồi. Theo lý mà nói, ngành của các ngươi không thể tiếp xúc với nhiều người như vậy."
Ông chủ Phạm vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nói câu đầy ẩn ý.
"Không muốn làm tướng thì không phải là một người lính tốt."
Những ngày gân đây hắn đã nghe ngóng được đội của Trương Siêu đang làm gì. Theo như phần nghe ngóng được, nữ nhân đó có xuất thân từ phương Bắc, mà đám vệ sĩ bị bắt giữ cũng có xuất thân giống ông chủ Phạm trước mặt.
"Theo như ta biết, cảnh sát Lâm thậm chí còn không thể trấn áp đám thuộc hạ bên dưới có phải không?”
Cái tên này xoẹt qua tâm trí của Lâm Lập.
Trương Siêu.
Ông chủ Phạm dùng ngón trỏ nhúng trà viết hai chữ lên trên bàn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao một nhân vật nhỏ như hắn lại có thể khiến một nhân vật tâm cỡ như ông chủ Phạm chủ động kết giao và khoe khoang mối quan hệ của mình trước mặt hắn.
Sau khi biết mạng lưới quan hệ đáng sợ của đối phương, Lâm Lập hiểu rằng khiêm tốn và chân thành mới là lựa chọn tốt nhất của mình, vì vậy hắn không giấu diếm tham vọng muốn leo lên.
Từ đầu đến cuối, ông chủ Phạm chưa đề cập đến bất cứ yêu cầu nào.
"Ta phải làm gì để giúp ngươi?"
Lâm Lập chậm rãi nói.
Thiên Nam.
Tại Thâm thành nơi mỗi ngày có thể sản sinh ra tám đến mười triệu phú, chuyện tặng quà nhiều vô số kể. Ông chủ Phạm không hề cảm thấy việc này sẽ khiến mình gặp phải rắc rối.....
Tất cả đều nước chảy thành sông.
Nếu có thì chỉ là đã bị nắm thóp...
Chỉ mượn căn phòng riêng của Diệp tam công tử một lúc, thả một quả bom khói nói đến việc Diệp tam công tử có thể sẽ gặp ông chủ Tô Bình Nam ở đây để bàn về chuyện xây dựng sân golf. Giữa tiếng gầm thét của Lâm Lập và sắc mặt tái mét của Trương Siêu, Nhiếp Bảo Bảo cuối cùng cũng bước ra khỏi đồn cảnh sát nơi đã giam giữ nàng gân hai ngày.
Ba chiếc Mercedes-Benz màu đen đang đậu bên đường, đám người Ngụy Tam vẫn ở đứng trước đầu xe như trước, điểm khác biệt duy nhất là sắc mặt của những nữ hài đi theo nàng đều có chút tiều tụy.
Nữ nhân quay người bỏ đi.
"Ta sẽ không truy cứu là bởi vì ta sẽ tìm cách khác để chấm dứt mối hận thù của chúng ta."
Nhiếp Bảo Bảo chỉnh lại mái tóc dài lộn xộn do bị tra tấn bằng nước, mái tóc được buộc cao làm nữ hài mất đi vẻ quyến rũ thường ngày, trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều. Lúc rời đi nàng nhìn sang Trương Siêu.
Ánh nắng bên ngoài đồn công an vẫn chói chang, không khí vẫn trong lành.
"Ta chưa chết, không phải sao?"
Rõ ràng là trong hai ngày qua, những nữ hài này đã bị đối xử không tốt.
Sức mạnh của quyên lực thực sự đáng sợ.
Trương Siêu có thể ép nhận tội một cách trắng trọn, mà Lâm Lập cũng có thể ném tập tài liệu điều tra chứa đầy sơ hở vào thùng rác. ...
"Tô tổng, ta nghĩ biểu hiện của ta trong hai ngày qua đã vượt qua bài kiểm tra cuối cùng của ngươi."
Vừa vào trong xe, Nhiếp Bảo Bảo đã bấm số gọi cho Tô Bình Nam.
"Nếu không, ngươi sẽ không dùng đến sức mạnh của tập đoàn Cẩm Tú để cứu ta ra."
Giọng điệu của Nhiếp Bảo Bảo rất bình tĩnh như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt chứ không phải chuyện liên quan đến sống chết.
"Tại sao ta phải kiểm tra ngươi?"
Tô Bình Nam không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nhiếp Bảo Bảo, mà mỉm cười hỏi Nhiếp Bảo Bảo nguyên nhân nàng hỏi câu đó.
"Bởi vì ngươi cảm thấy phong cách làm việc trước đây của ta không thể tối đa hóa lợi ích. Ngược lại sự rụt rè của ta có thể sẽ dẫn đến thất bại, khiến tập đoàn Cẩm Tú đánh mất cơ hội gia nhập thị trường tốt nhất này."
"Trả lời đúng rồi."
Giọng nói trâm thấp của Tô Bình Nam lọt vào tai Nhiếp Bảo Bảo: "Bây giờ ta sẽ giao cho ngươi toàn bộ sức mạnh của tập đoàn Cẩm Tú tại phương Nam, hy vọng sau khi gột rửa sạch bụi trần ngươi sẽ có phong cách thực sự của đại tỷ giới kỹ viện Quảng Đông."
"Nhớ kỹ, sự khôn khéo và cố gắng tồn tại trong kẽ hở không phải là phương thức khiến người ta thực sự khuất phục."
"Nếu ngươi muốn trở thành đại tỷ thực sự, đại tỷ của giới kỹ viện Quảng Đông, thì ngươi phải khai phá những vùng đất mới, chứ không phải là thỏa hiệp cầu toàn."
Nam nhân cúp máy...
"Bảo Bảo tỷ, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Chu Mỹ Ý đang ngồi cạnh Nhiếp Bảo Bảo cẩn thận lau đi vết bẩn trên người nàng: "Nếu thực sự không được thì chúng ta đừng nhúng tay vào vũng nước đục này nữa. Cuộc chiến của những con quái vật này đối với loại tôm tép như chúng ta thực sự quá đáng sợ." Câu nói này của Chu Mỹ Ý là chân thành thực ý.
Nàng cũng mắc phải sai lầm tương tự như Nhiếp Bảo Bảo, đó là đã quỳ quá lâu không thể đứng dậy.
Ngay cả một người thông minh lý trí như Chu Mỹ Ý cũng chưa thực sự tin tưởng sức mạnh và sự bá đạo của tập đoàn Cẩm Tú khi đối mặt với gã khổng lồ Giá Thế Đường.
"Trở về khách sạn thay trang phục trước."
Nhiếp Bảo Bảo nhìn Chu Mỹ Ý: "Ngươi không ngốc đến mức nghĩ rằng chúng ta còn có thể quay đầu chứ? Cho dù tập đoàn Cẩm Tú tha cho chúng ta, nhưng còn Giá Thế Đường thì sao?"
"Tiết Bảo Thoa nổi tiếng với việc báo thù tàn nhẫn, Liễu Tiên Khai hung ác tàn độc."
Nhiếp Bảo Bảo vỗ lên khuôn mặt có chút tái nhợt của Chu Mỹ Ý: "Không có Cẩm Tú, chúng ta chỉ là con kiến có thể bị đè chết bất cứ lúc nào. Còn những người trước đây chúng ta cho là có quan hệ tốt..."
Nữ nhân cười nhạt mấy tiếng.
"Trên giang hồ lấy đâu ra tình nghĩa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận