Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 165: Hợp tác phát tài nhé

Chương 165: Hợp tác phát tài nhé
Hội sở của Cố công tử ở Thiên Đô.
Người quen Cố Thanh Vân đều biết hắn thích trà.
Cố Thanh Vân còn xây riêng một phòng trà sang trọng để uống trà. Trang trí nội thất trong phòng trà này hoàn toàn khác hội sở bên ngoài. Tranh chữ, đèn lồng, rèm che trong phòng đều là đồ cổ. Bàn trà gỗ đỏ cổ kính, rất có hương vị "tâm tĩnh lặng giữa dòng đời ồn ã".
Ngày thường phòng trà là cấm địa của hội sở, Cố Thanh Vân chưa bao giờ cho người ngoài vào đây, ngay cả việc quét dọn thường ngày cũng đích thân làm.
Hôm nay, trong phòng trà vẫn luôn yên tĩnh có hai người trẻ tuổi tùy tiện ngồi trước mặt Cố Thanh Vân.
"Uống gì?"
Cố công tử vốn kiêu ngạo, giờ lại khiêm tốn lạ thường.
"Ta chỉ uống thứ tốt nhất."
Giọng người này rất khàn, người gầy như sào trúc, đôi mắt hẹp dài, xương gò má cao, hơi hói.
"Được."
Cố công tử đứng dậy, lấy ra một hộp gỗ được trang trí cực kỳ hoa mỹ, sau đó cẩn thận lấy một cái muỗng ra.
Rửa trà, rót nước sôi, hãm trà, chia trà... một loạt động tác liên tiếp, cảnh đẹp ý vui.
Cố Thanh Vân bưng tách trà bằng hai tay: "Mông ca, Chúc ca, mời."
"Cố tiểu tử, kỹ năng pha trà của ngươi ngày càng lợi hại, tốt lắm."
Một người khác lên tiếng. Hắn có làn da đen, mặt tròn mắt tròn, khi cười bên má trái lộ lúm đồng tiền.
Cố Thanh Vân không hề bất mãn về cách gọi Cố tiểu tử, chỉ mỉm cười tiếp lời: "Pha trà cho Chúc ca đương nhiên là phải dụng tâm."
Thế lực chính là thực lực.
Nếu thực lực của Cố Thanh Vân là một thì của Chúc Đại Hanh gấp mười, mà thực lực của Mông Thiên Dưỡng gầy như sào trúc kia lại gấp mười Chúc Đại Hanh.
"Kên kên."
Đây là biệt danh mà tất cả người người quen biết Mông Thiên Dưỡng đặt cho hắn.
Cả hai người này đều đến từ Thịnh Kinh. Biệt danh của Mông Thiên Dưỡng xuất phát từ thủ đoạn ác độc và thần bí của hắn. Ở Thịnh Kinh, các tập đoàn tài chính và thương nhân bình thường đều sợ hắn như sợ hổ, không dám nảy sinh xích mích với hắn.
Có quá nhiều ví dụ chứng minh chỉ cần chọc vào tên này, tuy không đến mức tan nhà nát cửa nhưng cũng phải mất nửa cái mạng.
Dù là quan trường hay thương trường, nếu bị Mông Thiên Dưỡng nhìn trúng mà không nghe theo thì kết cục rất bi thảm, không có ngoại lệ.
Một năm trước Mông Thiên Dưỡng không từ thủ đoạn, đắc tội với người không nên đắc tội, chỉ có thể bị ép xuất ngoại.
Sau khi ra nước ngoài, tên này vẫn luôn thần bí, bình thường chỉ khống chế việc làm ăn trong nước từ xa.
Lần này Mông Thiên Dưỡng thần bí về nước, hắn uống trà với một người bình thường chẳng thèm chẳng thèm ngó ngàng tới như Cố Thanh Vân cũng chỉ vì một mục đích.
Đất đai.
Một mảnh đất giá ngàn vàng.
"Sắt thép phương Bắc sắp di dời rồi."
Chúc Đại Hanh lên tiếng. Hắn là người đại điện trong nước của Mông Thiên Dưỡng, thường thì những việc này đều là hắn ra mặt.
"Vậy sao?"
Trong lòng Cố Thanh Vân hừng hực nhiệt huyết. Hắn là người thông minh, lập tức hiểu ý đồ của hai người này.
Vì sao đối phương lại tìm hắn? Chứng tỏ khả năng cao là sắt thép phương Bắc sắp dời đến Thiên Nam. Sau đó Cố Thanh Vân nghĩ tới thủ đoạn của Mông Thiên Dưỡng, tức thì mọi tâm tư đều phai nhạt. Hắn mỉm cười nói: "Hiển nhiên là Mông ca nắm bắt tin tức nhanh nhạy hơn ta, ta không biết."
Thật ra lần này Mông Thiên Dưỡng về nước cũng là chuyện bất đắc dĩ. Bất động sản ở Hải Nam gặp khủng hoảng, mà hắn lại quá tham lam nên tổn thất nặng nề, rất cần bổ sung máu. Vì vậy hắn nhắm vào mảnh đất này.
"Một ngọn núi ở phía Tây Thiên Đô."
Mông Thiên Dưỡng chỉ nói ra sáu chữ ngắn ngủi rồi bắt đầu bưng tách trà lên, cẩn thận nhâm nhi.
Cố Thanh Vân là địa đầu xà, đương nhiên là hắn biết cần phải làm gì, lập tức cầm điện thoại lên.
"Đại Quân, giúp ta hỏi thăm tình hình cụ thể của mảnh đất ở ngọn núi phía Tây."
"Đúng, chính là khu vực xưởng mì trước đây."
Không lâu sau đã có hồi âm, Cố Thanh Vân có hơi bất ngờ, mãi lâu sau không lên tiếng.
"Tình hình thế nào?"
Mông Thiên Dưỡng cất giọng lạnh lùng.
"Tra được rồi."
Cố Thanh Vân gian nan gật đầu, thốt ra bốn chữ: "Tập đoàn Cẩm Tú."
"Tập đoàn Cẩm Tú?"
Mông Thiên Dưỡng nhíu mày, hắn có thể nhìn ra sự rối rắm của Cố công tử: "Lai lịch thế nào? Rất khó đối phó sao?"
Cố Thanh Vân gật đầu.
Mông Thiên Dưỡng híp mắt nói: "Ngươi cũng không xử được?"
Cố Thanh Vân lắc đầu, vẻ mặt cay đắng. Hắn thở dài một hơi rồi khuyên nhủ: "Mông ca, đổi cách khác đi, phát tài bằng con đường hòa khí có được không?"
Sự cường thế và một loạt thủ đoạn của Tô Bình Nam đã khắc sâu ấn tượng trong lòng Cố Thanh Vân, thật sự là hắn không muốn tham dự vào vụ này.
"Thú vị đấy! Ngươi nói xem Thiên Nam các ngươi lại xuất hiện nhân vật tài ba nào?"
Chúc Đại Hanh vẫn luôn cười ha hả bỗng nảy sinh hứng thú.
Cố Thanh Vân thấy không tránh được, bắt đầu một năm một mười thuật lại tin tức mình biết.
Sau khi nghe xong, Mông Thiên Dưỡng vỗ tay, cười giả trân đánh giá: "Người này góc cạnh, ánh mắt lợi hại, thủ đoạn cũng đủ ác."
Cố Thanh Vân tiếp tục khuyên nhủ: "Mông ca, mọi người hợp tác phát tài nhé!"
Mông Thiên Dưỡng bật cười, tiếng cười khàn đặc, nghe như sắt va vào đá. Hắn nhìn Chúc Đại Hanh và hỏi: "Ngươi nói xem?"
Chúc Đại Hanh không nói gì, chỉ làm động tác cắt cổ.
Mông Thiên Dưỡng đứng dậy, nói với Cố Thanh Vân: "Biết người biết ta, ngươi chưa làm tốt. Đa phần đều là tin vỉa hè, đánh cũng chẳng chết người."
Sau đó hắn vỗ vai Cố công tử: "Không thiếu phần của ngươi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận