Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1799. Lấy hạt dẻ trong lò



Chương 1799. Lấy hạt dẻ trong lò




Trương Nghiên Khê là kiểu người rất cổ điển và nữ tính, nàng không quan tâm đến tài chính cũng không quan tâm đến những lời đàm tiếu, chỉ cần sống một cách bình yên lặng lẽ. Thậm chí tham vọng tiền bạc cũng không quá mạnh mẽ. Về việc bạn trai làm việc ở nước ngoài, nàng không thích cho lắm. Mặc dù nam nhân đó mỗi lần đi biển trở về đều đưa cho nàng rất nhiều tiền.
Số tiền đó, cô gái không động đến, mà dành dụm lại tính đến khi kết hôn sẽ mua một căn nhà lớn hơn chút. Suy cho cùng, trong tương lai sau khi kết hôn, nàng sẽ có một em bé đáng yêu.
Em bé cần một môi trường tốt hơn.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, tâm trạng của Trương Nghiên Khê cũng rất tốt. Khoảng cách đến thời điểm mà bạn trai trở về càng ngày càng gần, trong lòng nàng có chút mong chờ.
Mà quan trọng nhất là nam nhân đó đã hứa với nàng đây là lần cuối cùng đi biển.
Sau khi hắn về, hai người sẽ bình bình yên yên sống bên nhau cả đời.
Vẫn như thường ngày, trong lớp học được sơn màu xanh da trời đặc biệt, Trương Nghiên Khê dẫn các em bé chơi một vài trò chơi nhỏ, khuấy động bầu không khí huy động cảm xúc trước khi bắt đầu tiết học tiếng Anh có phần khô cứng.
Hiệu quả của trò chơi rất tốt, rất nhiều em ríu rít bắt chước theo cách phát âm của cô gái dạy, cả lớp học tràn ngập sự ngọt ngào ấm áp vốn không thuộc về khu rừng bê tông này.
Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí mà cô gái đã dày công tạo ra.
Trương Nghiên Khê cau mày và nhìn về phía lối ra của lớp học, bốn nam một nữ lặng lẽ đứng đó, vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc.
Cô gái vừa nhìn đã thấy không thích những vị khách không mời này rồi. Không phải là vì bọn hắn làm phiền lớp học của nàng, mà là cô gái cảm thấy khí chất của những người này không phù hợp với trường học.
Lạnh lùng, lại còn hung hãn.
“Các ngươi là ai?”
Giọng nói của Trương Nghiên Khê giống như bản thân nàng, yếu ớt mà dịu dàng. Cho dù là không vui cho lắm, nhưng khi nghe vẫn cảm thấy vô cùng lịch sự và lễ phép.
“Ngươi là Trương Nghiên Khê?”
Nữ nhân đứng bên cửa hỏi: “Ngươi có biết Hoa Thiên không?”
“Hoa Thiên?”
Trương Nghiên Khê lắc đầu: “Các ngươi tìm nhầm người rồi, xin lỗi, ta còn phải quay lại giảng bài.”
Cô gái nói xong định rời đi sau, nhưng nữ nhân ở bên cửa đã chặn đường nàng lại.
“Ngươi nói dối, chắc chắn ngươi biết hắn!”
Giọng nói của A Đệ bởi vì kích động mà trở nên sắc bén, trực giác của nữ nhân nói với nàng, nữ nhân này rất có khả năng chính là bí mật giấu kín của Hoa Thiên: “Tại sao lại lừa ta?”
“Vị tiểu thư này, ta không lừa ngươi, xin đừng vô cớ gây sự, nơi này có rất nhiều trẻ con.”
Đến bức tượng còn tức giận, huống hồ là Trương Nghiên Khê, nàng nhìn nữ nhân chặn trước mặt mình và trả lời từng chữ từng chữ một: “Bạn trai của ta tên là Hoa Bình Phàm. Không phải là Hoa Thiên gì đó như ngươi nói!”
“Hoa Bình Phàm?”
Bàn tay run rẩy của A Đệ lôi mặt dây chuyền hình trái tim trên cổ nàng, mở tấm ảnh ra rồi đặt trước mặt Trương Nghiên Khê: “Hoa Bình Phàm mà ngươi nói có phải là hắn không?”
Ánh mắt của Trương Nghiên Khê khựng lại trước mặt dây chuyền của đối phương.
Bên trong mặt dây chuyền khảm nạm một bức ảnh, trong ảnh là bạn trai của mình đang thân mật với nữ nhân trước mặt, trong ánh mắt lộ ra tình yêu không thể che giấu.
“Ngươi là ai?”
Trương Nghiên Khê hỏi ngược lại, mặc dù nàng không trực tiếp trả lời, nhưng đôi má đột nhiên trắng bệch của nàng đã nói lên tất cả.
“Nam nhân này không phải là Hoa Bình Phàm”
A Đệ còn chưa nói hết câu, đã bị Lữ Tư Kiệt vẫn luôn đứng bên cạnh chặn lại.
“Quế tiểu thư, ngươi đã biết đáp án rồi, nhưng ta cảm thấy hiện tại không phải là lúc để ngươi hiểu rõ toàn bộ sự việc, thời gian của chúng ta rất gấp.”
Nam nhân mở miệng nói một cách vô cảm.
A Đệ tức đến đỏ mặt, điều mà nàng muốn làm nhất bây giờ chính là nói cho nữ nhân này biết thân phận thực sự của Hoa Thiên, để nàng cũng cảm thấy đau đớn giống như mình.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Lữ Tư Kiệt nhìn chằm chằm vào bụng A Đệ đã khiến nàng tỉnh táo trở lại.
“Ngươi cũng là một kẻ đáng thương, ngươi sẽ không chờ được hắn trở về.” Sau vài giây nhìn Trương Nghiên Khê với sự oán hận, A Đệ nói với đối phương một câu, rồi quay người sải bước rời đi.
“Ngươi hãy nói rõ ra cho ta!”
Nỗi bất an trong lòng khiến Trương Nghiên Khê cố gắng ngăn cản nữ nhân mà trong mắt nàng có chút điên cuồng này lại, nhưng vài nam nhân đã ngăn cản hành động của nàng, ánh mắt giống như con sói đói của đối phương khiến nữ nhân dừng hành động lại.
“Làm phiền rồi.”
Lữ Tư Kiệt rất lịch sự gật đầu với đối phương. Sau đó, dưới ánh mắt ngỡ ngàng và kinh ngạc của cô gái, mấy người đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.

“Ta hợp tác.”
Lời nói đầu tiên của A Đệ sau khi lên xe lộ rõ vẻ thù hận: “Ta và Hoa Thiên có một phương thức liên lạc bí mật, hắn nói với ta nếu như không phải thời khắc sinh tử thì nhất định không được dùng, bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết hết.”
“Chúng ta sẽ giữ lời hứa.”
Lữ Tư Kiệt trả lời.
“Trong phần quảng cáo tuyển dụng của báo lá cải Tra Vãn, dùng mật mã phân trang thì có thể liên lạc được với hắn”
A Đệ trả lời: “Nhưng ta không chắc liệu hắn có tin ta không. “
“Khi một người sắp chết đuối nhìn thấy một cọng rơm, hắn sẽ nắm chặt lấy nó.”
Lữ Tư Kiệt trả lời rất nghiêm túc: “Chúng ta sẽ khiến hắn tin ngươi.”

Cuối cùng Hoa Thiên cũng bước ra khỏi nơi ẩn náu của mình.
Mấy kẻ cùng nhau hành động đó đã đến giới hạn của sự nhẫn nại, Hoa Thiên hiểu rằng bắt buộc phải có sự thay đổi, nếu không nhất định sẽ gặp rắc rối. Vì vậy, hắn cần phải nắm được một chút “gió thổi cỏ lay” ở bên ngoài, để lập kế hoạch cho bước tiếp theo.
Hắn không cam tâm trốn chạy khỏi Cảng thành như vậy. Nam nhân dũng mãnh này rất tán đồng với câu nói “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”. Lúc này không ai có thể ngờ tới, hắn lại tiếp tục hành động, lại muốn lấy hạt dẻ trong lò! Hết chương 1799.



Bạn cần đăng nhập để bình luận