Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 459: Cam tâm tình nguyện gọi lão đại

Chương 459: Cam tâm tình nguyện gọi lão đại
Tô Bình Nam còn đang ở trong phòng đọc tư liệu cố gắng tối đa hóa lợi nhuận bằng ký ức của mình, lúc này hắn cũng không biết câu nói kia của Nobel sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu nữ nhân phiền toái trong tương lai.
Tô Bình Nam nhận được một cuộc gọi trong đêm từ Ninh Khả...
Ninh Khả quyết định gọi cuộc điện thoại này là bởi vì một câu trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà trước đây nàng chưa bao giờ đọc.
Hai ngày nay nữ tử uống rượu hai lần. Sau mỗi lần tỉnh rượu, ngoại trừ đầu đau như sắp nứt ra, còn lại là toàn hình ảnh của Tô Bình Nam.
Nữ tử chưa từng yêu đương không thể chống lại nỗi tương tư này. Trong đầu Ninh Khả giúp Tô Bình Nam tìm vô số lý do, nhưng vẫn không thể giải thích tại sao người ta có thể coi thường mạng sống của người khác đến vậy.
Hai khái niệm sống hoàn toàn khác nhau nảy sinh mâu thuẫn làm cho nữ tử luôn thanh nhã như Ninh Khả không biết phải làm sao.
Hai ngày làm tổ trong căn phòng trọ, cả người Ninh Khả tiều tụy hơn rất nhiều.
Bài vở học tập khiến nàng đau đầu không xem nổi một quyển, buồn chán nàng đã đọc một quyển truyện của Lâm Thụy Thu.
Đây là một quyển tiểu thuyết võ hiệp mà nàng chưa từng đọc, Bạch Mã Khiếu Tây Phong của Kim tiên sinh.
Ninh Khả chưa bao giờ đọc những quyển sách như vậy lại nhanh chóng đọc mê mẩn , cho đến khi nàng nhìn thấy đoạn thoại của nữ chính lúc kết thúc, nữ tử đột nhiên hiểu được tâm sự của mình.
"Giang Nam có dương liễu, hoa đào, chim én, cá vàng... Người Hán có thiếu niên anh tuấn vũ dũng, thiếu niên phóng khoáng lỗi lạc, nhưng mà ta vẫn cứ không thích.”
“Cứ không thích đấy.”
Mấy chữ này đả động tới Ninh Khả, một nữ tử từ nhỏ đến lớn khí chất thanh nhã văn tĩnh như nước.
"Ta vẫn cứ thích.”
Ninh Khả đã hiểu được cho dù trong bóng đêm Tô Bình Nam sa đọa tới đâu nàng cũng không quan tâm, cũng sẽ không sợ hãi, đơn giản là vì nàng vẫn cứ thích hắn.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng.
Giọng nói của Tô Bình Nam vẫn trầm tĩnh như mọi khi: “Ta là Tô Bình Nam.”
"Ta thích ngươi, Tô Bình Nam.”
Lời nói của nữ tử dịu dàng như nước. Ninh Khả sống đến hai mươi lăm tuổi chưa bao giờ chủ động, cuối cùng lần đầu tiên nàng đã nói với một nam nhân ba chữ ta thích ngươi.
Ninh Khả cúp máy, thần thái phấn chấn hẳn lên.
Đại ác nhân kia cũng thích mình sao, nữ tử ban đầu vui vẻ cười ngây ngô vài tiếng sau đó lập tức thốt lên.
Đại ác nhân làm việc xong sẽ đến, tình trạng gần đây của mình rất không tốt, da dẻ cũng hơi khô. Điều này làm cho Ninh Khả vốn luôn rất tự tin về dung mạo của mình vội vàng xông về phía bàn trang điểm.

Lão Dư là một nam nhân có gương mặt màu đồng cổ, làm nghề cướp biển nhiều năm. Đây là lần đầu tiên hắn coi người vượt biên như đại gia mà hầu hạ, dọc đường đi rất là cẩn thận.
Cầm đầu nhóm người này là một lão già lưng còng vẻ mặt tang thương, ăn mặc như một lão nông thôn quê. Những kẻ còn lại đều là nam tử cường tráng, ánh mắt hung hãn khiến lão Dư không khỏi kinh hãi. Loại ánh mắt nhập gia tùy tục này hắn hiểu rất rõ.
Cường long không áp được địa đầu xà, những người này hung hãn chưa phải là nguyên nhân chính khiến cho một địa đầu xà như lão Dư có thể cam tâm tình nguyện khúm núm cẩn trọng. Dù sao biển cả gió nổi mây bay, lại là thuyền của mình, xảy ra chuyện gì thì ai mà biết.
Chủ yếu là lai lịch những người này quá lớn.
Người còn chưa lên thuyền, lão Dư đã nhận được tiếp đón của hai lão đại hàng đầu dựa vào biển kiếm cơm, nội dung giống nhau: “Phải phục vụ những người này hết sức chu đáo.”
Một lão đại tiếp đón còn không đủ, hai người đều gọi điện thoại, hơn nữa giọng điệu càng trịnh trọng hơn trước, điều này làm cho lão Dư để ý.
Hỏi thăm vài lần thì lão Dư biết lai lịch của những người này, người của Hồng Bào Thiên Nam.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi người đã không còn nhắc tới ba chữ Tiểu Hồng Bào này nữa. Khi nói đến Tô Bình Nam của Thiên Nam, tam giáo cửu lưu ở nơi khác phần lớn đều gọi là Hồng Bào Thiên Nam.
Biết là đang giúp việc cho Tô Bình Nam của Thiên Nam, nội tâm lão Dư dậy sóng, hắn hết sức khách sáo và quan tâm tới những người này.
Bây giờ nói đến Tô Bình Nam, người biết đến hắn ai mà không mà phải dựng ngón tay cái khen ngợi. Lãnh đạo của tập đoàn Cẩm Tú rất giàu có, Tô Bình Nam cũng rất có thế lực, người bên ngoài đến Hải Châu Thiên Nam nếu gặp phải chuyện gì, chỉ cần ngươi trụ được và tìm tới nhờ Tô Bình Nam giúp đỡ, thì hắn thường sẽ giúp ngươi giải quyết thỏa đáng.
Hơn nữa tài phú trên tay Tô Bình Nam chảy ào ào vô cùng tận, bây giờ một thế hệ ven biển phía Nam nói chắc như đinh đóng cột rằng chỉ cần có chút quan hệ với hắn thôi thì nửa đời sau của mình thật sự không cần mạo hiểm như vậy.
“Di Lặc gia, ngươi nói xem có phải lão đại hơi cẩn thận quá rồi không?”
Người nói chuyện là Để Diệu Dương.
Trong khoảng thời gian này bọn hắn đến tập đoàn Cẩm Tú sống rất thoải mái, rất có thể diện. Hệ sinh thái Cẩm Tú mà Tô Bình Nam cố ý tạo ra đã mở rộng đến rất nhiều địa phương, điều này giúp cho những người này nhanh chóng hòa nhập vào Cẩm Tú. Đây là lần đầu tiên rất nhiều người tụ tập cùng một chỗ.
Đối với Tô Bình Nam, đám người ở Hải Đông Thanh ngày trước chỉ có một từ "phục tùng", cho nên Để Diệu Dương rất cam tâm tình nguyện gọi lão đại.
Lão Di Lặc ngửi thấy mùi tanh mặn đặc trưng của nước biển, chậm rãi nói: "Đừng suy đoán suy nghĩ của Tô tổng, làm việc thì lo làm việc đi, làm tốt là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Hiểu rồi.”
Để Diệu Dương gật đầu, trong giọng nói xen lẫn khát vọng: “Ai cũng nói Tinh Điều quốc rất tốt, không biết rốt cuộc là dáng vẻ gì, có phải tiên tiến như trong tivi hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận