Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1018 - Bán mạng



Chương 1018 - Bán mạng




Chương 1018: Bán mạng
Mặc dù danh tiếng của Nhậm Cửu không nhỏ, nhưng nói thẳng ra hắn cũng chỉ là chủ chợ đen. Đôi khi hàng hóa đáng giá, con người ta chết vì tiền cũng là chuyện bình thường. Nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ ăn gan hùm mật gấu muốn động vào hàng hóa của hắn.
Huống chi, giang hồ hiện tại ngày càng không có quy tắc. Mọi người không thể ăn cơm tù, vậy nên vũ khí bảo hộ đã trở thành nhu yếu phẩm.
Quả thực những con sói Tây Bắc này đã không làm Nhậm Cửu thất vọng. Vậy nên vào lúc này, hắn quyết định thể hiện sức mạnh cơ bắp của mình với Tiểu Hồng Bào đang hừng hực khí thế ở Thiên Nam. Hắn không hề nghĩ tới việc phân thắng bại tới cùng với tên Tô Bình Nam mà hắn vô cùng kiêng kỵ. Nhậm Cửu hắn chỉ hy vọng đối phương tôn trọng mình, có thể cho mình mượn đường kiếm cơm.
Giới hạn trong lòng Nhậm Cửu gia rất rõ ràng.
Ở Thiên Nam, Nhậm Cửu gia ta có thể chịu thua Tô Bình Nam ngươi. Hàng hóa, ta sẽ cho ngươi ăn xén ăn bớt, nhưng không thể phá vỡ quy tắc được.

Cùng lúc đó.
Thiên Nam, tòa nhà Cẩm Tú.
“Lão Nhậm Cửu của Thiên Vân Chi Nam thật thú vị, vậy mà lại nói với Hậu Long Đào tiếp tục nhận hàng.”
Lục Viễn cúi đầu. Sau khi trải qua chuyện của Trương Tập, rõ ràng đã khiến hắn chú ý nhiều hơn đến tam giới cửu lưu.
Tô Bình Nam không để ý xua tay: “Một lão già bảo thủ vẫn sống trong thế giới hai mươi năm trước, bị đào thải cũng là điều tất yếu.”
“Nhưng chung quy vẫn là một tên phiền phức.”
Lục Viễn mỉm cười dữ tợn: “Tốt hơn là một mẻ hốt gọn.”
“Lật đổ bọn hắn.”
Tô Bình Nam liếc mắt nhìn Lục Viễn: “Bạo lực là phương tiện phục vụ chúng ta, không phải là mục đích. Đó cũng là lý do để kiểm soát tam giáo cửu lưu. Chúng ta phải đi một con đường khác, vậy nên đừng nhầm lẫn.”
Lục Viễn nghiêm nghị gật đầu.
“Gào thét trong núi rừng, tung hoành khắp bốn biển. Nhìn cuộc đời vui vẻ, nhưng lại rất khó đi tiếp.”
Nghĩ đến cuộc sống ở một thời không khác khiến Tô Bình Nam có chút mất hứng: “Thế giới này phát triển nhanh đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi, chỉ có nắm chắc tư bản trong tay khiến thế giới chấn động mới là gốc rễ của mọi chuyện. Tất cả mọi phương tiện đều để phục vụ mục đích này...”
“Người Do Thái đã làm điều đó rất tốt.”
Tô Bình Nam mỉm cười, chuyển chủ đề: “Ta có một cuộc hẹn với giáo viên ngoại ngữ, ngươi cũng phải học.”
Vẻ mặt Lục Viễn trở nên đau khổ.
“Đại quản gia, không biết vài ngoại ngữ thì làm sao được?”
Tô Bình Nam không quan tâm đến vẻ mặt của Lục Viễn: “Về phần Nhậm Cửu, nếu hắn lại đưa tay ra thì cứ cắt hết móng. Nói với mọi người rằng Tô Bình Nam ta sẽ không mở lỗ hổng này ra, cho dù đó là ai đi nữa...”

Sói Tây Bắc đi theo kiếm cơm với Nhậm Chí Cường có tổng cộng bảy người. Hình như những người này ngoại trừ bạo lực thì đều bất lực với tất cả các hoạt động kinh doanh khác...
Không phải Nhậm Cửu chưa từng nghĩ tới việc để Lâm Đại Hải hung dữ nhất đám người này phụ trách một tuyến đường, nhưng vì trong quá trình nhận hàng giữa hai bên có chút xích mích, đối phương đã bực bội mỉa mai một câu.
Kết quả là Lâm Đại Hải có biệt danh lão Hải đã thẳng tay chém một nhát.
Vết thương nằm ở cổ.
Từ vị trí vết thương có thể thấy, rõ ràng là lão Hạ xuống tay muốn lấy mạng đối phương. May mắn là người này né tránh nhanh, vậy nên không có ai thiệt mạng tại chỗ.
Sau chuyện đó, Nhậm Cửu làm đủ mọi cách mới khiến chuyện này qua đi. Chuyện này cũng khiến Nhậm Cửu chết tâm. Trong lòng hắn biết rõ những người này chỉ có thể làm côn đồ, và cũng chỉ có thể đi theo côn đồ.
Nhưng mọi thứ đều có ưu và nhược điểm.
Khi Nhậm Cửu đề nghị những người này đi cùng với cánh tay phải của hắn là Thành Đại Dũng đến Thiên Đô tháo gỡ cục diện, biểu hiện của lão Hải khiến Nhậm Cửu rất vui.
Khác với Thành Đại Dũng trông uể oải xanh xao, ánh mắt của đám người Lâm Đại Hải lạnh lùng giống như bông tuyết vừa rơi từ trên trời xuống, không có chút sợ hãi.
“Thiên Nam?”
Ánh mắt lão Hải đầy vẻ khinh thường: “Ta nghe nói nơi đó có Đại Trùng, Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam.”
“Không phải sợ rồi chứ?”
Nhậm Cửu cười châm chọc trong lòng: “Không có Sở Hà Sơn, danh hiệu người sói tung hoành bốn biển đã biến thành chó hết rồi sao?”
“Tiêu tiền của ngươi, đương nhiên phải bán mạng cho ngươi.”
Rõ ràng lão Hải không có hứng thú với phép khích tướng của Nhậm Cửu: “Nhưng ta có một người bạn ở đó. Tên này rất khó tính, muốn cống hiến thì phải có tiền trợ cấp. Ngươi cũng biết rồi đó, anh em bọn ta tiêu xài hoang phí, không tiết kiệm được mấy đồng.”
“Được.”
Nhậm Cửu chưa bao giờ keo kiệt về phương diện này, đồng ý rất thoải mái: “Cho ta một con số.”
“Hai mươi vạn. Người chết rồi, ngươi sẽ có địa chỉ. Đi theo ngươi lâu như vậy, bọn ta rất tin tưởng vào uy tín của ngươi.”
“Được.”
Nhậm Cửu gật đầu: “Đi đi, chống đỡ được là tốt rồi, không cần làm xằng làm bậy. Mục đích là mọi người ngồi xuống nói chuyện.”
“Ta không thể kiểm soát được chuyện này.”
Lão Hải lộ ra vẻ mặt thăng trầm, thành thật trả lời: “Ta chỉ có thể đảm bảo rằng bọn ta sẽ không sợ hãi.”
Nói xong, nam nhân ho mạnh một cái, khinh thường nhìn sắc mặt tái nhợt của Thành Đại Dũng dẫn đội trên danh nghĩa.

Sau khi Thành Đại Dũng rời đi, Nhậm Chí Cường có chút không cam tâm, đặc biệt đi tìm Nhậm Cửu gia lần nữa.
Sức khỏe của Nhậm Cửu gia ngày càng sa sút, hắn đã sớm đã coi sản nghệp này là đồ của mình, vậy nên hắn là người không muốn xung đột với Tô Bình Nam nhất.
“Thúc, sao lại phải làm lớn chuyện ra như vậy?”
“Thứ nhất, đôi bên là họ hàng thân thích. Hơn nữa, mười mấy năm qua có thể nói là trung thành tận tụy.” Đương nhiên Nhậm Chí Cường nói chuyện cũng không quá thận trọng: “Động vào Tiểu Hồng Bào ở Thiên Nam, chúng ta không có cơ hội chiến thắng. Tương lai chúng ta có thể làm gì chứ?”
Ngừng một chút, Nhậm Chí Cường tiếp tục nói: “Huống chi, ngay cả mấy vị Phật ở Hải Đông Thanh hiện tại đều đã bị Tô Bình Nam thuần hóa. Những con sói Tây Bắc này có đi cũng chưa chắc đạt được hiệu quả.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận