Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 579: Lễ viếng

Chương 579: Lễ viếng
Tô Bình Nam tiếp nhận miếng vải đen Đinh Thanh đưa đến: “Nghe nói ở Bổng Tử quốc, có thể bày bài vị tổ tiên ở sảnh phụ Trung Hiền Viện tại Hãn thành là vinh quang lớn nhất của gia tộc?”
“Đúng vậy, Tô tiên sinh.”
Đinh Thanh khom người: “Đáng tiếc thân phận của ta không đủ, cho nên bài vị của gia phụ không cách nào đặt vào.”
“Chúng ta đều là người Hạ quốc, không biết ngươi đã từng nghe một câu ngạn ngữ này hay chưa?”
Sau khi cúi đầu ba cái trước linh vị người đã khuất, Tô Bình Nam quay lại nhìn Đinh Thanh, giọng điệu lạnh nhạt: “Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh?”
Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh?
Lý Tử Thành không hiểu hàm nghĩa bên trong câu ngạn ngữ Hạ quốc này. Nhưng nhìn biểu hiện kích động của Đinh Thanh, hắn cảm thấy câu nói đó chỉ e không đơn giản. Hắn lẩm bẩm vài lần, yên lặng ghi nhớ.
“Tô tiên sinh, ý của ngươi là?”
Giọng nói của Đinh Thanh hơi run lên. Nếu là người khác, hắn sẽ không kích động như vậy, thậm chí còn khịt mũi coi thường.
Nên biết rằng Trung Hiền Viện là nơi nào? Đó là nơi đặt bài vị của hoàng tộc. Tất nhiên bài vị của hoàng tộc sẽ ở chính điện, nhưng tất cả bài vị có thể đặt ở sảnh phụ, có cái nào mà không phải của gia tộc uy danh hiển hách chứ.
Đối với ba của mình, thật ra trong lòng Đinh Thanh vẫn có chút áy náy. Từ lúc hắn bắt đầu đi con đường đó, ba của hắn đã không còn vui vẻ. Có lẽ trong suy nghĩ của người ba luôn trung thực này, hắn có thể bình an mới là tốt nhất. Nếu hắn thật sự làm được điều đó, chắc hẳn ba ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui mừng.
Danh vọng, danh lợi, công danh đương nhiên sẽ mang lại tài lộc và ngược lại.
Hắn đi con đường này, ban đầu thứ mà hắn cần chỉ là tài. Nghèo khó khiến Đinh Thanh cực kỳ khát khao đối với tài phú, nhưng sau khi tài sản bắt đầu có nhiều lên, đột nhiên hắn có suy nghĩ đối với danh vọng. Quan niệm gia tộc ở Bổng Tử quốc rất mạnh. Mưa dầm thấm đất, Tô Bình Nam có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, cộng thêm ngày thường hắn luôn tin tưởng thủ đoạn của Tô tiên sinh, tất cả đã khiến cảm xúc của hắn có chút kích động.
Tô Bình Nam có thể nhìn thấy được sự khao khát trong mắt đối phương, trong lòng bắt đầu có quyết định. Muốn khống chế một người, đơn giản chỉ nhắm vào hai điểm lợi ích và nhược điểm. Chỉ cần đối phương có chỗ cầu, hết thảy sẽ nằm trong sự khống chế của hắn.
“Tất cả đều là người, chẳng có gì khác nhau. Lee Chang-hi có thể đặt bài vị tổ tiên mình vào đó, ta cho rằng Đinh Thanh ngươi cũng có thể.” Tô Bình Nam nói rất bình thường, nhưng trong đó ẩn chứa sự phóng khoáng khiến mắt Đinh Thanh sáng lên. Hắn cũng là hảo hán từ núi đao biển lửa bỏ mạng chém giết ra, tất nhiên cũng hiểu được bất kỳ một gia tộc nào quật khởi cũng không thể sóng êm gió lặng được.
“Hết thảy nghe theo sự phân phó của Tô tiên sinh.”
Đinh Thanh chân thành đáp lại một câu. Thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí. Đối phương ném ra mồi nhử to như vậy, đơn giản chỉ là muốn thần phục. Huống chi, hắn vẫn luôn ôm lòng sợ hãi đối với Cẩm Tú, lại càng kính nể Tô tiên sinh. Cho nên, câu nói này ngược lại tình chân ý thiết.

Lễ viếng tiến hành đâu vào đấy, Lý Trọng Lâu nheo mắt nhìn đoàn người Tô Bình Nam ngồi ở vị trí tôn quý nhất. Tất cả mọi người đều mơ hồ biết được đằng sau Đinh Thanh có đại tài phiệt Hạ quốc làm chỗ dựa, nhưng đây là lần đầu tiên những người này xuất hiện trước mặt mọi người.
“Con chó con đó đúng là may mắn.”
Lý Trọng Lâu cắn môi một cái, âm thầm mắng một câu. Vốn hắn và Đinh Thanh đều là lưu manh xuất hiện cùng một thời gian. Thậm chí danh tiếng của hắn còn ép Đinh Thanh một đầu. Không ngờ đối phương hợp tác với người Hạ quốc làm ăn, trở thành lão đại một phương, còn Lý Trọng Lâu hắn vẫn chỉ là quản lý số ba trong Hổ Phái. Hắn làm sao có thể chịu phục được?
“Xin hỏi ngươi là quản lý Lý Trọng Lâu phải không?”
Ngôn ngữ Bổng Tử quốc của đối phương không được lưu loát nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng.
Lý Trọng Lâu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nam nhân trung niên đeo kính đen hào hoa phong nhã mỉm cười đưa tay với hắn: “Ta đã sớm nghe nói đại danh của quản lý Lý, hôm nay lần đầu tiên có cơ hội nói mấy câu.”
“Ngươi là ai?”
Lý Trọng Lâu hỏi. Tính cách của hắn kiêu ngạo, tàn ác, tính công kích đối với người xa lạ luôn cao.
“Vạn Thu Sinh.”
Nam nhân trung niên nói ra một cái tên của người Hạ quốc: “Ta biết hiện tại quản lý Lý đang cho vay tài chính vi mô. Hơn nữa, nghe nói ngươi còn thu mua một công ty người mẫu, dự định tiến quân vào ngành giải trí.”
Nói xong, Vạn Thu Sinh đưa một tấm danh thiếp cho Lý Trọng Lâu: “Tập đoàn Cẩm tú có được ngân hàng quốc tế của riêng mình. Rất nhiều phương diện, ta nghĩ quản lý Lý cần sự giúp đỡ của chúng ta.”
Cũng không nói chuyện với Lý Trọng Lâu quá lâu, nam nhân trung niên thấy hắn đã nhận danh thiếp của mình, chỉ lịch sự gật đầu nhẹ với hắn một cái rồi quay người rời đi. Lý Trọng Lâu nhìn thấy nam nhân trung niên bước đến chỗ người Hạ quốc thấp giọng nói mấy câu, sau đó một nam nhân trẻ tuổi biểu hiện kiêu ngạo gật đầu với hắn một cái, xem như chào hỏi.
Lý Trọng Lâu biết người trẻ tuổi này chính là đại nhân vật đứng đằng sau Đinh Thanh. Không ai có thể cưỡng lại tiền. Lý Trọng Lâu cuồng vọng tự đại cũng cúi người cung kính đáp lễ.

Ngày hôm sau, mưa gió vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Một số con đường nhỏ hẹp và đổ nát ở Phủ Sơn đã ngập trong nước mưa, những vật dụng trôi nổi bằng nhựa trắng chất thành đống, lộ ra sự bẩn thỉu và cũ nát.
Lý Tử Thành cẩn thận quét mắt nhìn sau lưng, phát hiện hết thảy đều bình thường, liền phanh gấp xe vào một con hẻm hẹp.
“Đến rồi à?”
Trưởng phòng Khương miệng ngậm thuốc lá, ngồi trên chiếc sô pha duy nhất trong căn nhà đổ nát, chào mà không ngẩng đầu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận