Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 607: Vậy thì tiễn hắn lên đường đi

Chương 607: Vậy thì tiễn hắn lên đường đi
Hai hán tử khác cấp tốc nhấc cánh tay Đặng Bá lên, dứt khoát đâm một đao vào tim. Tiếng "phập" đâm vào da thịt khiến nữ nhân rùng mình.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chỉ hai phút ngắn ngủi, con đường đã yên tĩnh trở lại. Chiếc xe van màu trắng đã biến mất không còn tăm hơi, trên đường chỉ còn lại nữ nhân sợ chết khiếp đang ngơ ngác nhìn Đặng Bá mập mạp ngã sõng soài trên mặt đất.
Chất lỏng màu đỏ tuôn ra hòa cùng nước mưa từ trên trời rơi xuống, chảy khắp mặt đất. Mặt đất nhanh chóng nhuốm màu đỏ thẫm, sau đó được nước mưa rửa trôi sạch sành sanh.
Đặng Bá chết rồi, vẻ mặt không hề đau khổ, có lẽ hắn cảm thấy sống đến giờ đã là ông trời ban ơn.
"Á!"
Tiếng gào thét điên cuồng của lão quỷ vừa mới chạy tới đã thức tỉnh nữ nhân vẫn luôn nhìn vẻ mặt của Đặng Bá suốt nãy giờ. Sau đó, các thanh niên bưu hãn ùn ùn kéo tới. Nữ nhân hiểu ra đây là cuộc chém giết thuộc một thế giới khác.
Giang hồ không có đường lui.

"Chuyện Đặng Bá là ngươi làm phải không?"
A Nhạc thu tay phải về, giọng điệu trở nên vô cảm: "Ta sẽ chuẩn bị quan tài, ngươi một chiếc ta một chiếc."
Đại D không phản bác cũng chẳng biện minh, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Được, ta chờ ngươi, mọi người không chết không thôi."
Hai người không nói gì thêm, quay lưng bước đi. Bọn hắn đều là nhân vật lăn lộn giang hồ thành tinh rồi, biết rằng lúc này nói chuyện không còn ý nghĩa gì nữa, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, kết quả chỉ có bốn chữ.
"Ngươi chết ta sống."

"Đặng Bá chết rồi, thông báo cho tất cả mọi người tập hợp ở Loan Tử, chúng ta tấn công Đồn Môn lấy gậy Long Đầu."
Lâm Hoài Nhạc trở về xe, mặc kệ nước mưa trên người, lập tức ra quyết định.
"Vâng."
Đàn em lập tức khởi động xe, Lâm Hoài Nhạc nói tiếp: "Lấy được gậy thì ta có thể danh chính ngôn thuận tập hợp mọi người. Ta muốn đánh chết Đại D."

"Đặng Bá chết rồi. Người phía sau đã ra tay, bây giờ ta không còn đường lui."
"Phải làm sao đây?"
Tin tức này khiến Đại D tẩu kinh ngạc không khép nổi miệng.
"Một bước làm vua một bước tử vong."
Đại D bộc lộ bản sắc kiêu hùng mà đàn em quen thuộc. Hắn có thể từ một Tứ Cửu Tử lên đến ông trùm Thuyên Loan, tất nhiên là thủ đoạn không kém.
"Lão tử muốn làm vua."
Đại D nói vậy, ai nấy đều vui mừng. Hắn nhận vũ khí mà Tóc Dài đưa cho, nhìn chằm chằm chiếc xe phía đối diện, nét mặt nặng nề: "A Nhạc sẽ không ra tay ở đây, hắn dẫn người đến đàm phán chứ không phải đánh nhau, hắn không nắm chắc phần thắng."
Đại D đoán rất đúng, đoàn xe phía đối diện bắt đầu rời đi một cách có trật tự.
"Bây giờ lập tức gọi điện cho Xuyến Bạo bảo hắn ra giá."
Đại D nói liến thoắng: "Chúng ta phải biến cái chết của Đặng Bá thành một vụ án mơ hồ. Bảo hắn nghĩ cách khiến những lão gia hỏa kia giữ thế trung lập, bầu chọn lại lần nữa."
"Vâng."
Đại D tẩu luống cuống lấy điện thoại ra.
"Còn nữa, nói với Xuyến Bạo rằng nếu lên chức thì ta vẫn dẫn người đánh vào Tiêm Sa Chủy. Ta không cần địa bàn, tất cả đều thuộc về hắn, ta chỉ cần hắn hỗ trợ."
Từ trên không trung nhìn xuống, hai đoàn xe đều đang lao như bay trong mưa, bọt nước bắn tung tóe làm mấy tài xế lái taxi trong mưa vì kế sinh nhai chửi ầm lên.
Vô số cuộc điện thoại gọi đi từ chỗ Đại D và A Nhạc, đủ loại hứa hẹn tuôn ra như không cần tiền. Hiện giờ tất cả mọi người đều biết gậy vào tay ai thì người đó có thể giành được sự ủng hộ của những người giữ thế trung lập, nắm quyền quản lý băng đảng. Thời gian trở nên cực kỳ quý giá.

Ở một nơi xa xôi cách ngàn dặm, Tô Bình Nam nuốt miếng cơm chiên cuối cùng, sau đó nhìn cô MC xinh đẹp đang chống chọi với cơn buồn ngủ, mỉm cười nói ra một câu khiến ba người đang theo dõi đằng xa không hiểu ra sao.
"Đối với rất nhiều người mà nói, đêm nay là một đêm không ngủ."
...
"A Nhạc, ngươi đang ở đâu?"
Khi lão quỷ gọi điện lần thứ tư, rốt cuộc cũng gọi được.
"Ta đang trên đường trở về Loan Tử."
Lâm Hoài Nhạc trả lời: "Hiện tại đám Đại Phổ Hắc và Jimmy đang đợi ta, ta phải đánh vào Đồn Môn."
"Được, ta giúp ngươi lấy gậy Long Đầu, sau đó ta muốn lấy mạng Đại D."
Giọng điệu lão quỷ rất điên cuồng: "Ta dẫn theo người chờ ngươi ở Loan Tử."
"Đại D chắc chắn sẽ chết, chúng ta gặp nhau ở Loan Tử."
Lâm Hoài Nhạc cúp máy, sau đó nói với Khủng Long đang lái xe: "Nhanh nữa đi!"

"Đại D, ngươi nói thật cho ta biết chuyện Đặng Bá có phải ngươi làm không?"
Trong điện thoại, giọng Xuyến Bạo hơi khàn khàn: "Hiện tại không phải là vấn đề có tiền hay không có tiền, mà là ta rất khó xử."
"Không phải."
Đại D nghiêm túc nói: "Chắc là có kẻ muốn xem Hòa Liên Thắng chúng ta nội đấu, hoặc là có người muốn ta chết. Ta vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát, sao có thể tìm người hành động? Sự việc không đơn giản như vậy đâu Bạo thúc."
Nghe Đại D nói vậy, Xuyến Bạo bỗng do dự.
"Ta lên nắm quyền sẽ che chở cho ngươi giàu sang phú quý. Nếu A Nhạc lên nắm quyền thì ngươi có gì chứ? Giờ Đặng Bá chết rồi, ngươi là người có địa vị cao nhất, hãy ủng hộ ta."
Đại D tiếp tục nói.
"Ngươi có chắc là mình có thể lấy được gậy không?"
Giọng điệu của Xuyến Bạo khiến Đại D vui mừng khôn xiết.
"Đương nhiên."
Đại D trả lời không chút do dự: "Lâm Mũi To và ta có giao tình sinh tử. Bây giờ ta về Thuyên Loan mượn binh tới Đồn Môn lấy gậy. Hơn nữa có Thủy Hầu hỗ trợ ta, A Nhạc không đánh bại ta được đâu. Bạo thúc, ngươi đừng do dự nữa."
"Được. Ngươi nhất định phải lấy được gậy, không thì ta sẽ bị ngươi hại chết đó. Nếu ngươi thua thì A Nhạc chắc chắn sẽ không tha cho ta."
Xuyến Bạo quyết định đặt cược.
"A Nhạc? Hắn nói hắn đã mua quan tài, vậy thì tiễn hắn lên đường đi."
Đại D cười khùng khục, giọng điệu độc ác, nói xong liền cúp máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận