Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2510. Các ngươi vẫn còn quá trẻ



Chương 2510. Các ngươi vẫn còn quá trẻ




Người An thành đến, sau khi để lại bảy tám mạng người cũng biến mất không dấu vết.
Lão bá đầu dùng cây trường đao nhuộm mực và thủ đoạn rất xảo quyệt nói cho tất cả những thanh niên ngu ngốc với khuôn mặt non nớt biết thế nào mới là giang hồ thực sự.
Khi đó đại bá vương tung hoành khắp Thiên Đô, một con dao đâm từ Cung Văn hóa thông đến đại lộ số sáu, giống như trong sách, Triệu Tử Long với bạch mã ngân thương uy phong lẫm liệt bảy lần vào bảy lần ra.
Sự dũng cảm của hắn đã khiến tất cả các anh hùng hảo hán giang hồ tại Thiên Đô phải giơ ngón tay cái.
Nhưng con mãnh long này đến nhà ga Thiên Đô cũng phải chịu thất bại thảm hại.
Đại vá vương không phục, thậm chí sau khi hợp tác với những kẻ mạnh nhất, cũng chính là đội đại đao của nhà máy giấy vác trên vai những chiếc dao cắt giấy dài hàng mét, một lần nữa phát động cuộc chiến ở nhà ga, cố gắng nuốt thử miếng thịt mỡ này.
Nói đến đội đại đao, một lần nữa không thể không cảm thán sự hoang dã của những năm đó.
Trong thời đại an ninh cực kỳ tốt về sau, rất nhiều người trẻ tuổi căn bản không thể tưởng tượng được ở thời đại này lại có mười mấy thanh niên đeo sau lưng những chiếc dao cắt giấy dài hàng mét băng qua đường.
Những chiếc dao cắt giấy bọn hắn đeo sau lưng không phải là loại dao cắt giấy thủ công mà người bình thường nghĩ rằng có thể cầm trên tay.
Chúng có sự khác biệt rất lớn về sức mạnh.
Loại dao cắt giấy này trong tiếng phổ thông chúng ta gọi là dao chém, là một công cụ cơ khí được lắp đặt trên máy cơ khí trong nhà máy giấy để cắt giấy thành phẩm dày vài mét, độ sắc bén của nó khiến người ta phải líu lưỡi. Nói rằng tóc bay qua sẽ bị đứt cũng không phải ngoa.
Vũ khí của đội đại đao được tạo ra bằng cách lấy các lưỡi dao từ ba chiếc máy phế liệu trong nhà máy, sau đó bắt chước những con dao dài trong phim “Công Phu” tạo ra hàng chục chiếc như vậy.
Ở thời đại giang hồ hiếm thấy súng ống, chất liệu cực tốt của lưỡi dao được rèn từ thép cứng tốc độ cao khiến chúng gần như bất khả chiến bại trong các cuộc chiến đường phố, ánh dao sắc bén đã làm mù hai mắt của rất nhiều kẻ mạnh.
Nhưng bọn hắn vẫn thua.
Vài tháng sau, thi thể một số thành viên chủ chốt của đội đại đao được phát hiện, nếu không phải một kẻ trong số bọn hắn có hình xăm đặc biệt, thì đến cảnh sát cũng không thể xác định được những cái xác thối rữa và hôi hám này rốt cuộc là ai.
Sự hỗn loạn này mãi đến khi Tiểu Hồng Bào xuất hiện mới chấm dứt.

“Những chuyện lớn nhỏ từ trước đến nay đều trở thành câu chuyện tán gẫu trên bàn rượu...”
Những chiếc loa trong các nhà hàng nhỏ cạnh nhà ga Thiên Đô hầu như đều đang phát rất to nhạc phim Tam Quốc Diễn Nghĩa đang rất hot thời gian gần đây, giọng hát của ca sĩ quả thực rất hùng hồn, chỉ là bài hát vốn miêu tả những thăng trầm của cuộc sống được phát ở trong nhà ga tràn ngập tiếng rao bán hạt dưa, lạc rang, thuốc lá, nghe có hơi kỳ quặc.
“Mì lưỡi câu Sơn Tây, hai tệ một bát bao no, rau thơm không giới hạn.”
Dưới tấm biển lớn nền đỏ viết bằng mực đen của một nhà hàng, một ông già đầu hói vỗ bộ ngực gầy gò của mình đang thao thao bất tuyệt trong phòng ăn rộng rãi nhưng không có mấy khách.
Ở bên cạnh, bảy tám thanh niên nét mặt non nớt, thái độ ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe. Nếu những giáo viên trung học cũ của bọn hắn nhìn thấy, có lẽ sẽ nghi ngờ thị lực của mình.
Vì vậy mới nói hứng thú mới là người thầy tốt nhất.
Đương nhiên, có hai thứ có thể khiến những người trẻ mới bước chân vào xã hội này hứng thú.
Thứ nhất là giang hồ phong vân.
Thứ hai là nữ nhân bát quái.
Nhìn vào ông già người rừng mặc chiếc áo lao động rẻ tiền và chiếc quần đen bóng gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu, rõ ràng câu chuyện của hắn không thể có liên quan gì đến nữ nhân, vậy nên đáp án rất dễ đưa ra.
...
Hồi đó khi ta còn lăn lộn trong xã hội, có ai không nể mặt ta vài phần.
Ông già đang phun nước bọt, mỗi khi nói được vài lời lại dùng tay chỉnh lại kiểu đầu hói của mình. Chỉ vì phần tóc ở giữa bị rụng quá sớm, nên Thường lão tam vốn yêu cái đẹp đã dùng phần tóc dài hơn ở phần rìa để che đi khuyết điểm này.
Đáng tiếc tóc của hắn quá mềm, mỗi khi hắn kích động sẽ có vài sợi tóc dài xõa xuống, điều này khiến phong cách của Thường lão tam khó tránh khỏi có chút lạc hậu.
“Bây giờ đến một nhà hàng vịt quay cũng không có. Trước đây nơi đó từng là cửa hàng kim khí, chính là cửa hàng của lão bá đầu. Ngươi nói xem tại sao lại bán kim khí ở nhà ga?”
Không đợi mấy thanh niên kịp trả lời, Thường lão tam đã đưa ra đáp án với một tiếng thở dài: “Chính là vì nếu như năm đó xảy ra chuyện gì, tất cả các loại dao làm bếp, ống thép và các vũ khí giết người khác ở bên trong sẽ được lấy ra. Nhà ga Thiên Đô bây giờ không có cảnh ấy nữa, mọi người đều cư xử rất tốt. Có lẽ ở Hạ quốc này, chỉ có nhà ga Thiên Đô chúng ta là nơi duy nhất không xảy ra hiện tượng trộm cướp.”
“Chó cũng có thể bỏ thói ăn cứt?”
Trong số những người đang nghe có một thanh niên đã từng bị móc túi, nên khi nói đến dân móc túi, giọng điệu chứa đầy sự khinh bỉ.
“Các ngươi vẫn còn quá trẻ.”
Thường lão tam ở trước mặt mấy người trẻ tuổi móc ngón tay vào bao thuốc Hoàng Hạc Lâu, sau bảy lần cuối cùng cũng thành công lấy ra một điếu thuốc, hắn tiếp tục nói với nụ cười hài lòng: “Ta mười bốn tuổi đã xông pha giang hồ, nếu xếp theo thâm niên, các đại bá vương năm đó nhìn thấy ta cũng phải cung kính gọi ta một tiếng Tam ca, thậm chí nếu lão bá đầu còn sống, hắn cũng phải gọi ta là Tam huynh đệ.”
“Lão bá đầu chết rồi?”
Một thanh niên biết chút ít về chuyện cũ trong giang hồ có chút không tin: “Không phải là hắn tự mình rời đi sao?” Hết chương 2510.



Bạn cần đăng nhập để bình luận