Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 341: Mười bốn năm

Chương 341: Mười bốn năm
Tin tức Cẩm Tú tìm nhầm người truyền ra rất nhanh. Tiếp tục tìm, điều kiện vẫn không thay đổi.
Tuy rằng Quải Tứ đã tìm nhầm người, nhưng Cẩm Tú vẫn rất hào phóng giao mối làm ăn một công trình lớn cho hắn.
Tin tức này giống như là thêm một mồi lửa vào nồi cháo đã sắp sôi trào của tam giáo cửu lưu ở Thiên Đô.
Chợ đêm phố Nam Quan lại ồn ào náo động giống như trước.
Đêm đã khuya.
Vài nam nhân cường tráng để ngực trần lộ hình xăm rồng bay phượng múa, ngồi uống bia ở một quán thịt nướng ven đường.
Bên dưới bàn chất đầy một đống chai rỗng, một hán tử ngực xăm con hổ đang dùng răng mở nắp chai. Hắn uống một hơi hết nửa chai, sau đó giộng mạnh chai lên bàn, nói giọng ghen tị: “Cuộc điện thoại của Lệnh lão tử tới muộn chỉ ba phút mà để cho tên đáng ghét Quải Tứ phát tài to.”
Công trình kia còn có thể làm trong một năm, không chừng là sang năm Quải Tứ sẽ đổi xe Mercedes-benz, về sau chắc phải gọi là Quải tổng thôi.
Một người khác có ánh mắt ác độc, nói giọng có chút say: “Chân này của lão tử mỗi lần mưa gió có con mẹ nó đau kinh khủng, 'ân tình' này ta không thể quên được.”
Mấy người bọn hắn đều im lặng, mắt thấy đối thủ sẽ thăng chức rất nhanh, cục tức này không thể nào nuốt trôi được.
“Tam Tử ca, ta có tin tức nè, không chừng có thể giúp đỡ cho chúng ta.”
Một hán tử có đôi mắt nhỏ buông chai bia xuống và nói.
“Nói đi, Mặc Tích.”
Ánh mắt Thương lão tam đảo qua, giọng điệu không kiên nhẫn.
“A Thủy thúc sắp ra ngoài rồi, chúng ta nhờ hắn hỗ trợ nói không chừng…”
Thương lão tam sững sờ một chút mới phản ứng lại: “Không phải là Thủy thúc không được ra hay sao?”
Nam nhân mắt nhỏ bước tới, trầm giọng nói: “Mấy ngày trước một tiểu huynh đệ chơi với tiểu tướng quân Phó Đông Lương ra rồi, ở cùng phòng với lão Thủy. Vài hôm trước khi cùng nhau ăn tối, ta đã nhận được tin tức này.”
“Chẳng phải những năm nay qua ngày lễ ngày tết nào ngươi cũng nhờ người tặng đồ cho hắn hay sao? Chiêu này rất hữu dụng.”
Hán tử mắt nhỏ vỗ đùi lập tức hưng phấn.
“Nghe nói lão Thủy chỉ nhờ có đôi mắt sắc bén và được nhiều người giúp đỡ nên mới được giảm án.”
“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.”
"Lãng tử quay đầu, ngàn vàng khó đổi.”
Cánh cổng lớn gỉ sắt, những bức tường cao vây quanh cùng trạm gác đều thể hiện sự đặc thù của nơi này.
Nhà tù số một Thiên Đô.
Một ông già với mái tóc hoa râm đưa miếng mỡ heo trắng bóng bọc trong miếng vải nhựa dưới gầm giường cho một nam nhân trẻ tuổi.
“Ngày mai ta đi rồi. Đây là thứ tốt ta tặng cho ngươi nè.”
Khuôn mặt tang thương của Trần Thủy đầy lo lắng và khao khát.
Đã mười bốn năm rồi, không biết bên ngoài đã thay đổi như thế nào.
Cậu thanh niên nhận lấy nó với vẻ thích thú, thận trọng nhìn xung quanh, bóp chiếc túi ni lông màu trắng thành hình thù kỳ lạ rồi giấu vào một góc kín đáo.
Thời đại này có rất ít dầu mỡ, mỗi lần ăn cơm thêm vào một ít là hương vị sẽ khác ngay, nên mỡ lợn rất được ưa chuộng. Nếu không che giấu tốt, nó sẽ biến mất trong vài phút.
“Lão Thủy, lần này ra ngoài ngươi có kế hoạch gì không?”
Sau khi cất nó đi, hắn hỏi với vẻ hâm mộ.
Trần Thủy lắc đầu: “Tới đâu hay tới đó, tuổi của ta có thể sống thoải mái mấy năm thì tính mấy năm.”
Thanh niên ngồi thẳng dậy và nói: “Với tay nghề của ngươi, sợ gì ra ngoài không có ăn chứ. Ta thì khác, mẹ ta ốm nặng lắm, mấy tháng nay không đến thăm ta, đi ra ngoài không chừng người đã không còn nữa.”
Thanh niên vừa nói chuyện mơ hồ có chút hối hận, giọng điệu khô khốc.
“Ta có tay nghề cái rắm!"
Trần Thủy trở nên cáu kỉnh, nghề này đã hại hắn cả đời, hắn không muốn nhắc đến nữa.
Thành cũng là nghề này, bại cũng là nghề này.
Trần Thủy, năm mươi ba tuổi, tội phạm lừa đảo nổi tiếng nhất Thiên Đô cách đây hơn mười mấy năm trước. Khi đó số tiền hắn lừa tuy không phải là lớn nhất, nhưng quá trình phạm tội của hắn thì thật khó tin.
Người này có thể biến mình thành tiểu cô nương mười mấy tuổi, hơn nữa ngoại hình và giọng nói không hề có sơ hở, điều này quả thực khiến người ta không thể tin được.
Không có ai mà hắn không thể giả dạng, cũng không ai có thể giả dạng lừa được hắn.
Vì tay nghề này mà hắn đã chịu khổ trong mười bốn năm, cũng bởi vì tay nghề này mà hắn nhịn mười bốn năm.
Vài năm trở lại đây, hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy tướng mạo thật của một người, có thể kể tỉ mỉ thói quen sinh hoạt của người đó.
Dựa vào thái độ chủ động tích cực cải tạo của mình, hắn đã đi từ vô thời hạn đến hai mươi năm, từ hai mươi năm đến mười bốn năm bảy tháng.
Nam thanh niên thấy hắn mất bình tĩnh thì ủ rũ nằm xuống giường. Nhưng Trần Thủy không ngủ được, ba giờ chiều ngày mai chính là lúc hắn được ra ngoài.
Mười bốn năm, bên ngoài sẽ như thế nào?
“Nói cho ta biết, Thiên Đô bây giờ như thế nào rồi?”
Trần Thủy chạm vào cánh tay cậu thanh niên đang im lặng.
“Lầu cao nhà to, xe cộ tấp nập.”
Sau khi cậu thanh niên nói hai câu thành ngữ, hắn đắc ý dào dạt: “Khi ba ta chưa chết, hắn đã từng mắng ta là không có văn hóa. Thủy thúc, xem thành ngữ mà ta dùng kìa.”
Trần Thủy nhìn cậu thanh niên, thở dài khuyên bảo: “Ngươi cũng sắp được ra rồi, nghe lời thúc, sau khi đi ra ngoài đừng tham gia vào giang hồ nữa, với đầu óc này ngươi thì chết nhanh lắm.”
Thanh niên ừ một tiếng và hối hận nói: “Ta từng nghĩ rằng mình có thể trở thành một Tiểu Hồng Bào, nhưng cuối cùng ta phát hiện ra mình là bùn loãng không thể trát tường. Không được, sau khi ra ngoài ta sẽ tìm một chiếc xe chạy vận chuyển, để mẹ ta sống cuộc sống đàng hoàng, mỗi ngày cho nàng ăn thịt ăn cá."
Trần Thủy vui mừng nhìn thanh niên tên Trương Kiến này. Người này gan dạ dũng mãnh, nhưng não chậm tiêu, nếu lại ra ngoài ăn cơm giang hồ thì e rằng không được chết già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận