Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1178 - Tiêu Nhiên chết



Chương 1178 - Tiêu Nhiên chết




Chương 1178: Tiêu Nhiên chết
Sau khi hắn nói xong, Rebecca im lặng mấy phút thì lên tiếng.
“Lương Văn Xương muốn lui xuống, đoán chừng là di chứng của sự kiện lần này. Cho nên, hắn muốn trải đường trước cho người mà hắn chọn.”
“Cái gì?”
Phi Cơ không rõ vì sao Rebecca lại kết luận như vậy.
“Người phụ trách Loan Tử và vịnh Đồng La là Liêu Văn Siêu. Hắn đã làm việc với Lương Văn Xương bảy tám năm rồi, là thuộc hạ cốt cán của Lương Văn Xương. Hắn muốn các ngươi cho người gánh tội để tạo thế cho hắn.”
Phi Cơ giật mình.
“Đồng ý với Lương Văn Xương đi. Hắn đưa ra điều kiện như vậy không phải chuyện nhỏ. Ta cũng hiểu một chút về Liêu Văn Siêu. Hắn còn tham hơn cả Lương Văn Xương, thượng vị chưa chắc là chuyện xấu.” Rebecca lập tức đưa ra quyết định.
“Được rồi, để ta đi xử lý.”
Phi Cơ cúp điện thoại.

“Phi Cơ ca, sao rồi? Rốt cuộc đã nghĩ thông suốt?”
Lương Văn Xương nghe điện thoại của Phi Cơ, nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn như nắm quyền chủ động nhưng thật ra không phải.
Tin tức có tính hạn định về thời gian, hơn nữa Rebecca đã đoán đúng đa số.
Sự kiện ẩu đả ở phố Bát Lan lần này cần rất nhiều người phụ trách, nhưng người được lợi thì chỉ có một.
Mã Quân.
Hình ảnh vũ dũng của nam nhân chính là điểm tuyên truyền tốt nhất cho cảnh sát. Để phá vỡ áp lực dư luận, tài nguyên dành cho Mã Quân vô cùng nhiều.
Một đội viên bình thường vừa mới chuyển từ quân phục sang thường phục nay đã trở thành đội trưởng, thăng tiến rất nhanh, là một ngôi sao đang lên.
Lương Văn Xương không may mắn như vậy.
Hắn nhúng tay vào vụ án của tổ trọng án. Mặc dù kết quả không tệ nhưng Hứa Thất An không tha cho hắn.
Thứ nhất, Lương Văn Xương cần phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Hơn nữa, tư lịch của nam nhân đủ sâu, rất có thể là đối thủ cạnh tranh về sau của hắn.
Lão đại dứt khoát tiên hạ thủ vi cường.
Lương Văn Xương chỉ có thể lui một bước, nhưng hắn cần Liêu Văn Siêu tiếp nhận vị trí của mình. Trong lòng hắn, chỉ có giao vị trí của mình cho người bạn cũ mới có thể yên tâm.
“Hy vọng tin tức của ngươi xứng đáng với sự nỗ lực của chúng ta.”
Giọng điệu của Phi Cơ có chút lạnh. Hắn từ đầu đến cuối không tin lý do của đối phương.
Lương Văn Xương nhìn chung quanh: “Điện thoại không tiện, đến băng thất Cửu Long gặp mặt.”
“Được.”
Phi Cơ cúp điện thoại.

Việc kinh doanh của Cửu Văn Long vẫn là kiểu nửa chết nửa sống nửa chết như trước.
Điểm khác biệt duy nhất là nhân viên phục vụ trong lòng luôn hướng tới giang hồ rốt cuộc cũng đã thông suốt mình không có tiềm năng, vì thế hắn đến một nhà thuốc tây làm thực tập sinh.
Nhưng Cửu Văn Long không thiếu người.
Một người tên Trình Huy đã thay thế.
Theo như bạn cũ giới thiệu, tên gia hỏa tên Trình Huy này đã từng luyện quyền Tây Dương, đoạt được giải quán quân nào đó. Về sau, hắn từ Hào Giang chạy đến Cảng thành kiếm sống.
Cửu Văn Long đã nhìn nắm đấm của Trình Huy, độ chai trên đó đã chứng minh độ tin cậy của lời giới thiệu.
“Đóng cửa vào.”
Trình Huy kéo rèm cuốn xuống, một bàn tay ngăn cản động tác của hắn.
Trình Huy nheo mắt, quay sang nhìn ông chủ Cửu Văn Long của mình.
“Bạn cũ, đám người bên trên đã đến rồi.”
Cửu Văn Long nhìn đám hán tử vây quanh Phi Cơ bên ngoài, cười nói: “Ngươi là người đầu tiên trở thành lão đại quay trở lại đây ăn cơm. Ngươi là khách quen, bữa cơm này ta mời khách.”
Phi Cơ nhìn thoáng qua Trình Huy đang lui xuống: “Ánh mắt của nhân viên phục vụ này có sát khí, là nhân viên phục vụ à? Ta thấy chỉ sợ làm không được lâu.”
“Đánh quyền đương nhiên ánh mắt hung ác rồi.”
Cửu Văn Long mời Phi Cơ ngồi xuống: “Trên trán hắn có mấy đường thẳng đứng. Phải trấn áp hắn, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
Phi Cơ lắc đầu: “Đường giang hồ sẽ lấy mạng người. Nếu người xảy ra chuyện, ngươi không ngăn được đâu.”
“Ăn gì?”
Dường như không muốn đề cập đến đề tài này nữa, Cửu Văn Long lên tiếng: “Tại sao lại hẹn ở đây?”
“Quy củ.”
Phi Cơ gọi một bát hoành thánh, cười nói: “Băng thất của ngươi vẫn luôn là lựa chọn đầu tiên khi mọi người ngồi xuống đàm phán trong mười năm qua. Đương nhiên bây giờ cũng không ngoại lệ.”
Cửu Văn Long lắc đầu nói: “Vậy thì cần gì có quy củ, thật ra cũng bởi vì ta có nhiều anh em bạn bè, sợ ta ra ngoài giang hồ buôn bán không ổn, cho nên mới đặc biệt chiếu cố ta.”
Dứt lời, nam nhân khập khiễng đi đến trước cửa quầy bar, bật máy hát lên, một bài hát bị thời gian lãng quên từ đĩa nhựa phát ra. Trong phòng ăn ánh đèn mờ ảo, mọi người chìm vào im lặng một lúc.
Chỉ có giọng hát của ca sĩ chậm rãi vang lên trong căn phòng ăn nhỏ hẹp.
Nhìn nam nhân đang bận rộn trong bếp, Phi Cơ thở dài nói: “Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ già đi, học theo hắn mở một băng thất, nhìn người trẻ tuổi ngược xuôi, ngẫm lại cũng rất thú vị.”
Lữ Tư Kiệt mặt không thay đổi nói tiếp một câu: “Lão đại lòng có sơn hà, làm việc thiết huyết cường hãn. Bây giờ tâm lý của ngươi rất nguy hiểm.”
Đi theo bên cạnh Phi Cơ đều không phải người ngoài. Là bạn của Phi Cơ, lời nói của Lữ Tư Kiệt rất trực tiếp.
Phi Cơ ngạc nhiên, sau đó hô to với Cửu Văn Long.
“Đổi bài hát đi.”
Trong đầu Phi Cơ hiện lên gương mặt không bao giờ có cảm xúc của Tô Bình Nam. Lão đại thiết huyết như núi, nếu quả thật hắn nghe được những lời này của Phi Cơ, chỉ sợ một cái tát sẽ quăng đến.
Thấy biểu hiện của Phi Cơ, những người đang đứng thẳng bên cạnh mỉm cười nhìn nhau.

Nhân sinh luôn có việc ngoài ý muốn.
Không ai ngờ rằng trong lúc Phi Cơ đang chờ Lương Văn Xương, Tiêu Nhiên lại chết trên một con đường nhỏ giữa vườn rau, hai mắt mở to nhìn tinh không, tràn ngập sự không cam lòng.
Hắn bắt kịp thời gian tốt nhất, vất vả cực khổ để ly hôn, leo lên Diệp lão tứ, thu hút tài chính của tập đoàn Cẩm Tú.
Trong lúc hắn đang thi triển quyền cước kiếm tài phú cả đời xài không hết, hắn chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận