Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 204: Mất ví

Chương 204: Mất ví
Nếu như nói trên Địa Cầu, dịp nào nhân loại di chuyển nhiều nhất đông nhất, thì đó chính là khi Hạ quốc vào tết, người dân về quê. Mấy người Lý Lạc Nhiên còn được, Ruth thì hoàn toàn sững sờ.
Dòng người đông đúc như thế, có thể đi theo mà không bị lạc đàn đã là vạn hạnh, chứ đừng nói chi bảo vệ toàn góc, đó là chuyện không thể nào. Trên đường đi, thần kinh của mấy người Ruth căng như dây đàn, sợ xảy ra vấn đề gì. . .
Trên đường đi mấy cô gái khổ không thể tả, may mắn không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Khi thấy kiến trúc đặc trưng của nhà ga Thiên Đô, ai nấy đều mang vẻ mặt mệt mỏi. Ruth như được đại xá, rốt cuộc thì hành trình không nằm trong khống chế như thế này cũng kết thúc.
Sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, Lý Lạc Nhiên sắp xuống trạm bỗng nhiên ngây người, sau đó vành mắt đỏ lên. Tim Ruth đập thình thịch, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Mấy người lập tức tách mọi người ra, vây quanh Lý Lạc Nhiên.
Lý Lạc Nhiên nhìn vết dao trên cái túi xinh xắn của mình, cực kỳ đau lòng.
Cái túi này là Tô Bình Nam tặng cho nàng trong lần đầu tiên theo nàng đi mua sắm, bình thường Lý Lạc Nhiên rất quý nó, bây giờ bị hỏng như thế, ví tiền trong đó cũng biến mất.
Bên ngoài nhà ga Thiên Đô, một cô gái ngây thơ, cằm nhọn, chân dài, bờ môi gợi cảm, con ngươi đen nhánh bước nhanh qua bên cạnh một hán tử giơ bảng hiệu đeo túi, thủ pháp cực nhanh, không để lại dấu vết. Một cái túi tiền tinh xảo đã được chuyển đến cái túi lớn mà hắn tử đeo trên lưng. Sau đó mới nhanh nhẹn đi vào trong nhà ga.
"Đi làm cái gì?"
Hán tử trung niên mở miệng gọi nàng lại.
"Nhị thúc, ngươi có ý gì?"
Ninh Tiểu Ninh quay đầu nghi ngờ hỏi, lúc ăn tết mới là bữa tiệc lớn của mấy người bọn họ. Bây giờ nhị thúc gọi nàng lại, đây là tình huống gì?
Sau khi lão bá đầu mai danh ẩn tích, phường móc túi dần quay trở lại nhà ga xe lửa Thiên Đô. Tô Bình Nam biết ngành nghề tam giáo cửu lưu này không dẹp nổi, huống chi hắn cũng không có hứng thú với phe đen. Dù sao chỉ cần không phải những người Tứ Hải hoặc thủ hạ của lão bá đầu tro tàn lại cháy, thì hắn cũng lười quan tâm.
Thấy Tiểu Hồng Bào hoàn toàn xem thường nghề nghiệp này, qua một hai lần, các nhân vật giang hồ lại tụ tập ở nhà ga Thiên Đô, nhưng bọn họ đều rất thông minh, biết không thể quá đáng, lỡ như lại chọc tới Tiểu Hồng Bào thì mọi người không kiếm ăn được nữa, cho nên đều rất thu liễm, kiếm cơm bằng tay nghề.
Hán tử trung niên kéo Ninh Tiểu Ninh qua, chỉ một dãy xe Benz màu đen đậu ở trạm xe đón, nói nhỏ: "Có đại nhân vật ngồi xe lửa tới, Tiểu Hồng Bào tự mình tới đón. Lúc này mà làm việc, ngươi chán sống rồi hả?"
"Tiểu Hồng Bào tới?"
Ninh Tiểu Ninh lập tức tò mò, người này có thanh danh quá đáng sợ. Nàng và nhị thúc đến Thiên Đô kiếm cơm, ngày đầu tiên đến đã bị thanh danh của người này dọa hết hồn, thận trọng làm một thời gian, thấy người ta mặc kệ bọn hắn mới hơi buông lỏng.
Ninh Tiểu Ninh mấp máy bờ môi gợi cảm. Mình chưa từng gặp người này, hôm nay nhất định phải ngắm nghía cẩn thận xem rốt cuộc là như vậy thần tiên gì. Nàng cố gắng nhón chân lên nhìn hướng mà nhị thúc chỉ. Ước chừng có mười mấy người đứng thẳng tắp ở đó, bên trong mặc áo vest, ngoài là áo khoác đen.
Người dẫn đầu chắc là Tiểu Hồng Bào, tóc ngắn, dáng vẻ rất tinh anh, nhìn rất trẻ trung chững chạc. Chỉ là ánh mắt rất hung dữ, có chút hùng hổ dọa người. Hai hán tử bưu hãn, vóc dáng rất cao đứng sau lưng hắn. Ninh Tiểu Ninh là dân móc túi nên lập tức chú ý tới tay hai người đó, thè lưỡi đáng yêu. Tay hai người đó lộ rõ khớp xương, chứng tỏ bọn hắn là người thường luyện quyền.
Mười mấy người mang tới cho Ninh Tiểu Ninh cảm giác cường tráng bưu hãn. Đúng lúc nàng còn đang nhìn chằm chằm thì thấy thanh niên dẫn đầu đó nhìn thoáng qua bên này, tim nàng đập rộn lên, lập tức cúi đầu xuống.
Tô Bình Nam nhìn dáng vẻ Lý Lạc Nhiên muốn khóc khi xuống trạm, lập tức ngẩn ngơ, đi lên vài bước đón.
"Chuyện gì vậy?"
Tô Bình Nam đưa mắt nhìn Ruth, nhíu mày hỏi.
Bây giờ khí thế hắn cực mạnh, nhíu mày một cái lập tức khiến tim Ruth đập dồn dập. Nàng vội vàng cúi đầu, khom người nói: "Xin lỗi Tô tiên sinh. Là chúng ta thất trách, Lý tiểu thư mất đồ."
Tô Bình Nam nhìn chằm chằm Ruth cho đến khi Ruth không nhịn được, trán đổ mồ hôi mới chậm rãi nói: "Một lần cuối cùng."
"Vâng."
Ruth cúi đầu nói: “Chắc chắn sẽ không tái phạm."
Lý Lạc Nhiên khẽ kéo ống tay áo Tô Bình Nam, nói nhỏ: "Là ta muốn ngồi xe lửa, quá nhiều người, không trách Ruth tỷ tỷ."
Lúc này, Lý Nhiêu mới hòa hoãn lại sau khí thế mạnh mẽ của Tô Bình Nam, ổn định nhịp tim, ôn nhu nói: "Bình Nam, quá nhiều người."
Mấy người Tô Bình Nam nói chuyện với nhau, Ninh Tiểu Ninh lại sợ gần chết.
Nàng nhớ vừa rồi ví tiền được nàng nhét vào trong túi của nhị thúc chính là mình trộm từ túi của bạn gái của Tiểu Hồng Bào, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng Ninh Tiểu Ninh lại đổ mồ hôi nhễ nhại.
"Làm sao bây giờ?"
Nàng hơi hoang mang lo sợ.
Tô Bình Nam hàn huyên với Lý Nhiêu vài câu, trừng mắt nhìn Lý Lạc Nhiên không chịu nghe lời. Nàng làm mặt quỷ, rất đáng yêu.
"Mất cái gì?"
"Không có gì, ví tiền, không có bao nhiêu tiền."
Lý Lạc Nhiên lập tức tỏ vẻ không quan trọng.
"Thật không?"
Tô Bình Nam hỏi.
Lý Lạc Nhiên điên cuồng gật đầu: "Thật."
Tô Bình Nam cười nói: "Mặt nhăn như mướp đắng làm ta tưởng là làm mất thứ quý giá gì. Đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận