Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2117. Bị phớt lờ



Chương 2117. Bị phớt lờ




Lúc trước, La Giai Văn rời khỏi chung cư của sở Xây dựng tỉnh dành cho cán bộ, chuyển đến tòa nhà có thang máy số lượng không nhiều ở Thiên Đô chính là vì ngày này. Ngay cả người bán nhà cũng không biết La Giai Văn đã lợi dụng danh nghĩa của người khác để mua ba căn nhà ở đây.
Đương nhiên, càng không có ai biết La Giai Văn giàu có đã cho một đội xây dựng chuyên nghiệp xây một cánh cửa bí mật giữa các căn nhà.
Ngay khi bộ phận giám sát cưỡng chế đột nhập, La Giai Văn đã từ một căn nhà khác bước vào bãi đậu xe.
Trong bãi đậu xe, một chiếc Santana bụi bặm lái ra khỏi chung cư một cách công khai, sau đó biến mất trong bóng đêm.
Hành động thất bại.
Mặc dù hệ thống giám sát phản ứng rất nhanh, gần như lập tức phát động chiến dịch tìm kiếm và bắt giữ trên toàn thành phố, nhưng tất cả những điều này dường như đều vô ích. La Giai Văn sống sờ sờ đã hoàn toàn biến mất.
Camera ở các giao lộ lớn cũng không chụp được người này.
Tin tức truyền đến tai Tô Trung Hòa, ông chủ Tô vô cùng tức giận!

Lúc 3 giờ 15 phút nửa đêm, nhà Hậu Đại Khánh ở Thịnh Kinh vang lên tiếng điện thoại.
“Tô Trung Hòa hứa sẽ cho ngươi một cấp bậc cao hơn sau khi ngươi đến. Điều kiện là sáng ngày mai ngươi phải bay đến Thiên Đô.”
Giọng điệu của Chung lão gia tử truyền vào tai của Hậu Đại Khánh đang còn có chút buồn ngủ: “Đó là địa bàn của lão Tô. Theo ý ta, lần này ngươi cứ thoải mái làm một Tôn hầu tử đi.”
Tất cả diễn viên trong ván cờ lớn mà Tô Bình Nam mở ra đều đã tới. Thiên Đô bắt đầu nổi gió.

Nửa đêm mất ngủ không chỉ có Hậu Đại Khánh đang bắt đầu một chương mới trong cuộc đời, mà còn có cả Tô Bình Nam đang ở nước hoa anh đào xa xôi.
Tuy nhiên, không giống Hậu Đại Khánh hưng phấn vì mình có thể thi triển quyền cước ở Thiên Đô, Tô Bình Nam không ngủ hoàn toàn là vì đồ ăn ở thủ đô của đất nước hoa anh đào cần sự kiên nhẫn.
Ở Ginza, hội quán Touyn vẫn rực sáng ánh đèn.
Trong căn phòng bao lịch sự tao nhã, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Điều này ít nhiều khiến người phục vụ là Joko hơi khó chịu.
Rượu là rượu ngon, giá một chai 10.000 yên cũng đủ khiến nhiều người nản lòng, nhưng trong căn phòng bao này lại bày đầy nửa cái bàn.
Thức ăn cũng rất tinh xảo.
Điều quan trọng nhất của thực phẩm Nhật Bản là độ tươi.
Cá ngừ vừa mới đánh bắt ở Hokkaido chưa đầy ba tiếng mềm đến mức có thể tan chảy trên đầu lưỡi, tô cháo lươn và dưa hấu Tuyền Châu khiến vị giác vô cùng thỏa mãn.
Tất nhiên đây là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất ở Ginza nên không thể thiếu thịt bò wagyu, một loại thức ăn mà Joko Mayu hiếm khi được ăn.
Mặc dù biết lượng tiêu thụ tối nay có khả năng lập kỷ lục của câu lạc bộ, nhưng không điều nào trong số này khiến Joko Mayu hài lòng.
Nguyên nhân cũng chẳng có gì.
Từ đầu đến cuối, bầu không khí lẽ ra phải sôi nổi và vui vẻ lại có phần buồn tẻ, nguyên nhân của mọi chuyện là do nam nhân kia.
Cho dù là đồ ăn, rượu hay những câu nói đùa ngọt ngào của nàng cũng không làm nam nhân kia cười được.
Tô tiên sinh.
Điều quan trọng nhất là nàng nhớ đến vụ cá cược. Nếu nam nhân âm trầm lạnh lùng này rời đi, nàng sẽ phải rời khỏi cái giới vàng son lộng lẫy này.
Nữ hài rất nhạy cảm, dù có nôn nóng đến đâu, nàng cũng không ngắt lời một cách hấp tấp mà thay vào đó, nàng hoàn thành công việc chu đáo mà nàng nên làm đến mức tối đa.
Thành thật mà nói, Joko không biết tại sao nàng lại cảm thấy Tô tiên sinh có chút đáng thương.
Đáng thương không phải tài phú của nam nhân, càng không phải quyền lực của hắn.
Dù sao nhìn bữa tiệc được tiến hành đến tận bây giờ, Joko không cần hoài nghi tài sản của Tô tiên sinh. Hơn nữa, hắn được nhiều người ủng hộ như vậy, quyền thế của hắn tuyệt đối ngập trời.
Nữ hài cảm thấy đáng thương là vì sự cô độc không cách nào che giấu được của Tô tiên sinh.
Đột nhiên, Joko cảm thấy mình rất buồn cười.
Nàng đương nhiên không biết nghề nghiệp cụ thể của đối phương, nhưng nàng chắc chắn đối phương có những thứ mà trong đời nàng không thể sánh kịp. Nàng tự dưng có tâm trạng đó, đúng là kỳ quái.
Nhưng nữ hài không thể kìm được những suy nghĩ đó.
Joko là nữ tiếp viên hàng đầu xứ hoa anh đào, ánh mắt nổi tiếng độc đáo.
Nàng hiểu Tô tiên sinh muốn kiểu uống rượu thoải mái và trò chuyện như những người bạn cũ nhiều năm chứ không phải bầu không khí nghiêm túc như thế này.
Tô tiên sinh đã cố gắng hết sức nhưng hiển nhiên hắn không thành công.
Joko cảm thấy nguyên nhân thất bại không phải ở Tô tiên sinh. Bởi vì nữ hài có thể nhìn ra hắn đã cố gắng hết sức để kiềm chế khí chất của mình.
Vấn đề nằm ở những người đi cùng.
E ngại. Mấy đại nhân vật nhìn rất hung ác lại cực kỳ e ngại Tô tiên sinh, khiến Joko cảm thấy kỳ quái.
Cho dù Tô tiên sinh có nói đùa, nụ cười của những đại nhân vật đó giống như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Không phải nữ hài chưa từng thấy việc đời. Quy củ của nước hoa anh đào sâm nghiêm đến cỡ nào. Nhưng cho dù vậy, Joko vẫn chưa từng nhìn thấy sự e ngại lớn đến như thế.
Có thể thấy sự hứng thú của Tô tiên sinh hơi suy giảm. Sau đó, hắn quyết định thưởng thức đồ ăn, khiến cho những đại nhân vật kia nhẹ nhàng thở ra.
Joko giúp mấy vị khách rót rượu, sau đó lặng lẽ ngồi vào trong góc, thỉnh thoảng nở nụ cười vào lúc thích hợp.
Nhìn vẻ mặt của Tô tiên sinh chìm trong làn khói thuốc vương vất đang ngồi ở ghế chính, nữ hài âm thầm thở dài.
Nàng chưa bao giờ bị phớt lờ như vậy.
Những người này bỏ ra một cái giá cao như thế chỉ để cho một nữ tiếp viên hàng đầu như nàng phục vụ một cách bình thường mà thôi. Hết chương 2117.



Bạn cần đăng nhập để bình luận