Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1652. Hối hận cũng đã muộn



Chương 1652. Hối hận cũng đã muộn




Tô Bình Nam nghe thấy câu này, rốt cuộc vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc. Người đối diện tuy thường ngày ngang ngược phách lối, nhưng quả thật có chút bản lĩnh.
"Nói tiếp đi."
Tiểu Lại tổng gật đầu rồi mới nói tiếp: "Chú của ta cho rằng hắn còn có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng ta biết hắn không còn cơ hội. Cuối cùng rồi hắn cũng sẽ đưa những thứ này cho ngài."
"Vì sao ngươi lại cho rằng không còn cơ hội?"
Tô Bình Nam ngắt lời Tiểu Lại tổng: "Ta cần biết nguyên nhân."
"Làm buôn lậu là ăn cơm giang hồ. Nhưng chú của ta lại một lòng muốn tẩy trắng lên bờ, bị cuộc sống xa hoa trụy lạc che mờ mắt. Từ lâu hắn đã mất đi sự tàn nhẫn và quyết đoán hồi lập nghiệp ngày xưa. Thậm chí hắn không biết rất nhiều người phụ trách đã thay đổi, tập đoàn Viễn Hoa không còn cơ hội nữa."
Dưới sức mạnh của tình yêu, lối tư duy của Tiểu Lại tổng rất rõ ràng: "Lấy một ví dụ đơn giản nhất. Nếu là chú của ta vào năm năm trước, vụ án nổ súng sẽ không xảy ra. Ngay sau hôm ta và tên khốn Vương Khải kia xảy ra xung đột, hắn sẽ nhổ cỏ tận gốc."
Tiểu Lại tổng vừa nói vừa đưa một tập tài liệu đã được sửa sang lại cho Mộ Dung Thanh Thanh: "Ta lựa chọn Hồng Bào ca bởi vì ngài còn mạnh hơn chú của ta năm năm về trước.
Đây là tài liệu về tàu biển đăng ký ở nước ngoài và những người phụ trách các nơi ở Đông Nam Á."
Ánh mắt Tiểu Lại tổng kiên định: "Ta chỉ cần một câu nói của Tô tổng, ta muốn Cẩm Tú bảo vệ Dương Điềm cả đời vinh hoa."
"Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?"
Tô Bình Nam vân vê điếu xì gà trong tay, mỉm cười hỏi lại. Đồng thời, ấn tượng của hắn về Tiểu Lại tổng lại tăng thêm một bậc. Tuy người này không ôm chí lớn, nhưng cũng được xem là một nam nhân có trách nhiệm.
"Chú của ta từng nói ngươi là hạng người kinh tài tuyệt diễm trăm năm khó gặp một lần. Hơn nữa, ta cho rằng ngươi không thèm lừa ta."
"Thành giao."
Trước ánh mắt mong đợi của Tiểu Lại tổng, Tô Bình Nam đưa ra đáp án.

Tiểu Lại tổng đi rồi, bóng lưng rất kiên quyết. Có thể nhìn ra hắn đã chuẩn bị kỹ càng. Thậm chí sau khi để lại đồ, hắn còn thoải mái vẫy tay rồi mới bước lên một chiếc xe hơi Phú Khang cũ rích, nghênh ngang rời đi.
Tô Bình Nam nhìn rượu Hầu Nhi đặt dưới chân, im lặng rất lâu.
Tiểu Lại tổng phân tích về Đại Lại tổng rất thấu đáo. Ở thời không kia, đúng là Đại Lại tổng không trỗi dậy được, tha hương nơi đất khách quê người. Sau khi khuynh gia bại sản, hắn bị chính phủ Canada dẫn độ về nước.
Chuyện này khiến nam nhân có ấn tượng rất sâu sắc.
Hiện tại tập đoàn Cẩm Tú tài hùng thế lớn, dưới trướng Tô Bình Nam có vô số kẻ mạnh, cũng có không ít kẻ bí mật theo dõi. Hắn không biết liệu tương lai mình có đi đến kết cục này như Đại Lại tổng hay không.
Trong bóng đêm nam nhân tựa như bức tượng, khiến một đám cấp dưới mạnh mẽ đưa mắt nhìn nhau.
"Nam ca?"
Lão đại im lặng rất lâu không nói gì, Lục Viễn không kìm được đến gần: "Có phải là không thể giữ lại người này không? Có cần ta..."
"Ta đang suy nghĩ vài chuyện thôi, không liên quan đến Tiểu Lại tổng."
Câu nói của Lục Viễn khiến Tô Bình Nam hơi kinh ngạc, sau đó cười to. Mình không phải là Đại Lại tổng, mình có ký ức ở thời không kia cùng với vô số thuộc hạ vào sinh ra tử, trong thiên hạ có nơi nào mình không đi được?
Nam nhân khôi phục bản sắc mạnh mẽ, dáng vẻ sa sút tinh thần lập tức biến mất tăm: "Ta phải quay về Bổng Tử quốc chủ trì đại cuộc. Phía Đại Lại tổng đêm dài lắm mộng, tốc độ nhất định phải nhanh."
"Rõ."
Lục Viễn khom người: "Đã tra được Đại Lại tổng lượn một vòng vùng biển quốc tế đến Cảng thành. Tính ra thì bây giờ sắp đến nơi rồi."
"Vậy thì bảo Phi Cơ làm việc."
Tô Bình Nam ngẫm nghĩ chốc lát mới lên tiếng: "Nhớ kỹ hai điểm. Một, tuyệt đối không được động vào Đại Lại tổng. Động vào hắn, những mạng lưới kia sẽ chia năm xẻ bảy, thế thì phế rồi."
"Hai, nhất định phải lấy được sổ sách, nhưng chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
Giọng điệu của nam nhân rất lạnh lùng: "Bây giờ còn chưa phải lúc biết người phía sau Đại Lại tổng là ai."
Tô Bình Nam nhìn bầu trời đêm, ánh mắt sâu thẳm. Con đường của mình chung quy đầy bụi gai.

Lục Viễn suy đoán rất chính xác.
Đại Lại tổng đã đến Cảng thành, hơn nữa địa điểm hắn chọn lên bờ là cảng Tây Cống cực kỳ hẻo lánh.
Cho tới nay, địa đầu xà của Tây Cống là Đại Sỏa vẫn luôn hợp tác qua lại với tập đoàn Viễn Hoa. Không ít đồ điện và xe tuồn vào nội địa đều do Đại Sỏa cung cấp nguồn hàng.
Đại Sỏa cũng rất nể tình, đích thân đến bến tàu đón tiếp. Đại Lại tổng vừa xuất hiện, Đại Sỏa lập tức nhiệt tình ôm một cái, biểu hiện cực kỳ niềm nở.
Điều này khiến vẻ mặt nghiêm túc của Đại Lại tổng dễ chịu hơn nhiều.
"Lại tiên sinh, trước đây ta đã bảo ngươi chỉ huy từ xa là được rồi, nhưng ngươi nhất quyết không nghe. Bây giờ hối hận cũng đã muộn."
Đại Sỏa lập nghiệp dựa vào hai con tàu. Gương mặt hắn dữ tợn, lời nói không còn vẻ khiêm tốn ngày trước mà thêm mấy phần ngang ngược kiêu ngạo của chủ nhà.
"Có một số việc ngươi không hiểu, cho nên ngươi không làm lớn được."
Sắc mặt Đại Lại tổng chợt xanh mét, nhưng hắn cố đè nén nỗi bất mãn trong lòng: "Đại Sỏa, phiền ngươi động não chút. Không có Viễn Hoa của ta thì cho dù ngươi mở thêm tuyến đường mới cũng chưa chắc thuận lợi như trước."
"Không nói những chuyện này nữa, không nói những chuyện này nữa."
Đại Sỏa nhìn ra Đại Lại tổng không vui, thức thời nói sang chuyện khác: "Ta đã đặt phòng bao ở Hào Tình, mọi người thả lỏng chút, lấy lại tinh thần. Với bản lĩnh của Lại tiên sinh, tương lai nhất định có thể dậy nên sóng gió một lần nữa." Hết chương 1652.



Bạn cần đăng nhập để bình luận