Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 695: Chúng ta có cùng một sự cô độc

Chương 695: Chúng ta có cùng một sự cô độc
Bốn mươi tám tiếng.
Sự điên cuồng và kiêu ngạo của Johnny Torrion đã khiến hắn lựa chọn con đường trực tiếp nhất.
Chém đầu.
Hắn muốn cường công tòa nhà Patton, hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết Johnny Torrion không dễ bị xâm phạm.
Lúc này, nội tình và tài lực được nhìn thấu không sót một thứ gì.
Sự vượt trội về vũ khí khiến tình hình trận chiến nghiêng về một bên. Lửa và tiếng la hét khiến tòa nhà giống như địa ngục
Tim Potts chưa bao giờ nghĩ rằng một cảnh tượng điên rồ như vậy sẽ được dàn dựng trong cuộc đời hắn. Hầu hết những người dưới quyền hắn chỉ được trang bị vũ khí cỡ nhỏ. Johnny Torrion đã bỏ hết tiền vốn, gần như được trang bị vũ khí đến tận răng cho người bên dưới.
“Xông lên đi, đừng dây dưa nữa.”
Nam nhân dẫn đội hét lớn, chỉ huy một đám liều mạng đánh lên tầng sáu. Những tia lửa bay ra từ họng súng trong bóng tối tạo thành một cuộn hoa kỳ lạ và đẹp mắt.
Tốc độ chính là điểm mấu chốt của hành động.
Mặc dù trời đã khuya, đồng thời mạng lưới quan hệ của gia đình Torrion rất tốt, nhưng cũng không thể dập tắt động tĩnh lớn đến như vậy. Đây chính là khúc nhạc dạo đã được quyết định ngay từ đầu.
Hành động chém đầu Tim trong nửa giờ phải được sơ tán bất kể thành công hay thất bại, để giảm thiểu sự xáo trộn và tác động.
Nói là là nửa giờ nhưng Rich Torrion, người phụ trách chỉ huy hiểu rằng toàn bộ quá trình, không kể thời gian sơ tán chỉ tối đa là mười lăm phút.
Thời gian rất cấp bách.

Tiếng la hét và tiếng súng càng lúc càng rõ ràng, Tim Potts biết rằng đối phương sắp giết đến nơi đây, nhưng hắn lại bình tĩnh lạ thường.
Hắn hít sâu vài cái rồi nói rất nhanh: “Động tĩnh lớn như vậy, đối phương không có khả năng đánh một trận lâu dài với chúng ta.”
Lúc này Tim Potts mới trưng ra nguyên nhân vì sao hắn lại lăn lộn đến phong sinh thủy khởi ở cái thành phố tội lỗi này. Hắn mở ngăn kéo lấy một quả lựu đạn, vẻ mặt dữ tợn.
“Ta cần một người chết vì ta.”
Hắn liếc nhìn một người đàn ông da đen đầu trọc trung thành đang bảo vệ hắn, thở dài nói: “Bond, ta thề ta sẽ cho bốn đứa con của ngươi nền giáo dục tốt nhất có thể, đưa chúng vào xã hội thượng lưu, và ta sẽ làm cha đỡ đầu của chúng, chịu trách nhiệm về cuộc sống của chúng.”
Lúc này, uy vọng và diễn xuất của Tim Potts đã phát huy tác dụng mấu chốt. Bond gật đầu, cúi đầu hôn lên tay Tim, biểu cảm kiên quyết cầm lấy quả lựu đạn.
“Tạm biệt, lão đại.”
Bond bất ngờ mở cửa, những tiếng súng dữ dội đã văng vẳng bên tai. Ngay sau đó, kèm theo tiếng gầm của nam nhân, một tiếng nổ lớn vang lên, cú va chạm cực lớn từ cánh cửa khiến Tim ngã xuống đất.

Bãi biển Jones của New York.
Bầu trời đầy sao đêm nay rất đẹp. Dưới ánh trăng sáng, bãi biển yên tĩnh có một vẻ đẹp khác, gió biển thổi sóng trắng xóa, một cảm giác yên tĩnh xa rời thế tục phủ khắp mọi nơi.
“Tô thân mến, tại sao ta không biết ngươi còn có trái tim thích văn học nghệ thuật nhỉ.” Michael rõ ràng có chút sợ lạnh, cuộn người thật chặt ngồi trên cát.
Tô Bình Nam đang chậm rãi thưởng thức bia bên bãi biển. “Ta chưa từng nghĩ đến sẽ cùng với một nam nhân chạy đến bờ biển vào đêm khuya như thế này.”
“Ta cũng không.”
Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu, ném một chai bia cho tên gia hỏa lên cơn nhất định đòi đến này.
Mấy ngày qua, tần suất Tô Bình Nam xuất đầu lộ diện cực kỳ kinh người. Tham gia mấy bữa tiệc khiến cho hắn có chút phiền chán. Sự hào phóng đáng kinh ngạc của hắn trong việc làm từ thiện và thị trường khổng lồ đằng sau cho phép hắn bước vào tầng lớp thượng lưu của New York mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Chán là chán, sở thích là sở thích. Tô Bình Nam là một thương nhân hợp cách.
Xung quanh những dự định hợp tác và lợi ích ban đầu, mấy ngày qua chiến quả của hắn không tệ. Hàng chục năm sau sẽ không ai thấy được điều đó, ngoại trừ chính hắn.
“Ta không thích không khí của quán bar Queen và khách sạn Hilton của ngươi cho lắm.” Tô Bình Nam ngửa đầu uống một ngụm bia, sau đó chậm rãi nói.
Làm người thì sẽ cảm thấy mệt mỏi, ngay cả khi người đó là Tô Bình Nam đầy tham vọng và tàn nhẫn.
Sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú quá lớn. Thứ mà hắn cần quan tâm quá nhiều. Vấn đề ở Chicago và Canada khiến hắn lo lắng, giống như đi trên băng mỏng. Đồng thời, hắn còn cần phải giải quyết mọi việc trong nước, cộng thêm tiệc tùng không dứt, khiến cho Tô Bình Nam lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ muốn ở một mình.
Người quản lý của khách sạn đã giới thiệu nơi này, nhưng Michael Corleone đã vội vã chạy đến sau khi phát hiện ra, thậm chí còn mang theo rất nhiều bia.
“Ngươi có biết vì sao ta nhất định phải đến không?”
Hiếm khi Michael Corleone không chải kiểu tóc hất ngược ra sau như mọi lần. Mái tóc bồng bềnh và chiếc áo khoác bảnh bao khiến hắn trông trẻ trung và năng động hơn rất nhiều.
“Vì sao?” Tô Bình Nam hỏi.
“Bởi vì chúng ta là cùng một loại người, chúng ta có cùng một sự cô độc.”
Có lẽ chính vẻ đẹp của vùng biển khác xa với nhịp sống hối hả đã khiến Michael có chút chạnh lòng. Hắn nghiêm túc nói: “Chúng ta có quá nhiều thứ phải gánh, nhưng lại có quá ít người để nói chuyện… Và chúng ta không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.”
Sau khi nghe Aston Dell phiên dịch lại, Tô Bình Nam im lặng thật lâu, sau đó khoát tay với vị đại luật sư đang cảm thấy khó hiểu: “Ngươi rời đi trước đi, để hai người chúng ta ngồi một mình.”
Aston Dell đứng dậy. Hắn thấy boss của mình cần sự yên tĩnh, còn Michael tiên sinh hiển nhiên không có ý định nói chuyện quá nhiều. Hắn cung kính gật đầu, quay người bước đến một hàng xe thật dài đang chờ bên bờ biển.
Sự rời đi của vị luật sư đã không còn cầu nối giao tiếp giữa hai người, nhưng Tô Bình Nam và Michael Corleone đều không quan tâm, đặc biệt là Michael, thay vào đó hắn vui vẻ ngồi bên cạnh Tô Bình Nam, không nói một lời nào uống cạn một chai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận