Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 589: Người chết vì tiền

Chương 589: Người chết vì tiền
“Ừ.”
Lưu Ba Đào biết phản kháng vô dụng dứt khoát đáp lại, thoải mái uống một hớp nhỏ, cất giọng nghiêm túc.
”Nha đầu, trong tổ chỉ có một mình ngươi là người bên ngoài, ngươi phải giúp ta trông chừng những tên kia một chút.”
Lời nói của Lưu Ba Đào khiến Diệp An Ninh buông đũa xuống: “Sư phụ, ý ngươi là sao?”
“Ngươi có tin hay không, cuộc trò chuyện của chúng ta trong cuộc họp chiều nay rất có thể đã đến tai Tô Bình Nam.”
Lưu Ba Đào nói chuyện có chút thâm ý sâu xa: “Bởi vì ở Thiên Đô có một loại nợ ân tình gọi là tình hữu nghị của Cẩm Tú.”
"Sư phụ à, ta hơi không rõ vì sao ngươi lại thành lập tổ này, ta phát hiện thật ra tập đoàn Cẩm Tú rất có quy tắc, nghề nghiệp hoàn toàn không có liên quan đến những thứ vi phạm pháp luật gì. Nói cách khác, cái người tên Tô Bình Nam gì đó cũng chỉ là kiếm tiền thông qua độc quyền mà thôi, mà nước ta bây giờ cho phép độc quyền.”
Sau khi ăn xong, Diệp An Ninh vừa nhanh chóng giúp Lưu Ba Đào dọn dẹp vừa nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Nàng rất am hiểu suy đoán lòng người từ chi tiết, sư phụ mình gióng trống khua chiêng như vậy chắc chắn là có nguyên nhân của hắn.
“Dĩ nhiên một người có tiền có địa vị sẽ phát sinh xung đột với một số người khác, có lẽ sẽ dùng thủ đoạn quá khích một chút, nhưng đây không phải là lý do có thể khiến cho ngươi làm như vậy.”
Lưu Ba Đào nghe Diệp An Ninh hỏi xong thì cười cười:
“Ai cũng có lúc thân bất do kỷ mà, ta cũng không ngoại lệ.”
Lưu Ba Đào đưa ra một đáp án không phải là đáp án.
"Hơn nữa Tô Bình Nam độc quyền rất nhiều việc làm ăn, thật ra những thứ đó là do hắn nhờ vào bạo lực mà làm được.”
Kiểm tra một chút thì sẽ thấy Lưu Ba Đào không nói thật, hắn đã sắp năm mươi bảy tuổi rồi nhưng vẫn giữ cấp bậc tòng tứ phẩm, nếu như trong thời gian ngắn không thể bước vào chính tứ phẩm thì sự nghiệp của hắn coi như là kết thúc.
Bởi vì Hạ quốc có quy định, chỉ có tứ phẩm trở lên thì sáu mươi lăm tuổi được nghỉ hưu, dưới tứ phẩm trở xuống thì sáu mươi tuổi, điều này làm cho Lưu Ba Đào dốc sức cả đời hơi không cam lòng. Lúc này có một người uy danh hiển hách phía sau Lục Phiến Môn đã cho hắn một cơ hội, người đó đồng ý giúp hắn nhưng có một yêu cầu, đó chính là muốn hắn điều tra tập đoàn Cẩm Tú.
Hắn lo lắng tới lui cuối cùng cũng đồng ý.
Thứ nhất là vì hắn còn có tham vọng vươn lên, thứ hai là quả thật hắn cũng nghe tin đồn về Tô Bình Nam không ít lần nên hắn cảm thấy làm chuyện này cũng không vi phạm lương tâm của hắn.
“Sư phụ, ngươi không nói thật nhưng mà ta vẫn sẽ giúp ngươi.”
Diệp An Ninh thức thời không tiếp tục hỏi nữa, mà là nắm tay làm một động tác cố gắng vô cùng đáng yêu.

“Chuyện của Mễ Tam chỉ là một ngòi nổ mà thôi, suy cho cùng thì đây chính là việc Cẩm Tú đang cắt đứt đường tài lộc của một số người.”
Tô Bình Nam nhìn Cố Thanh Vân gương mặt tươi cười chạy tới, ném điếu xì gà cho đối phương: “Cho dù là đất ta tích trữ hay là những nhà máy cải tạo mà ta thu mua chắc chắn đã động tới lợi ích của một số người.”
Cố Thanh Vân nhận lấy xì gà, học theo dáng vẻ Tô Bình Nam châm xì gà, hắn đồng ý gật đầu. Mấy ngày trước tuần phủ Lâm rất khen ngợi Cẩm Tú, vậy mà vẫn có vài người có biểu hiện kỳ quái. Hôm nay hắn cố ý đến nói cho Tô Bình Nam một tiếng để cho Tô Bình Nam có chuẩn bị: “Lão Lâm sắp đi rồi, rất nhiều người bắt đầu không an phận.”
Cố Thanh Vân không chút che dấu quan điểm của Cố gia: “Tập đoàn Cẩm Tú có công lớn trong việc cải cách doanh nghiệp ở Thiên Nam, mấy năm nay Thiên Nam phát triển, Cẩm Tú đi đầu, ai cũng không thể phủ nhận điều này. Chẳng qua lão Lâm sắp đi nên cũng không muốn áp chế mạnh mẽ. Những người khác lại gây ra một số việc ở thời điểm mấu chốt của thời kỳ chuyển giao quyền lực.”
Nhìn gương mặt thờ ơ của Tô Bình Nam, Cố Thanh Vân dừng một chút rồi nói tiếp: “Có đôi khi ngươi cũng nên kiềm chế phong cách làm việc của mình, không cần thiết vũng nước đục nào cũng thò chân vào.”
“Biển lớn sóng to mới thể hiện bản sắc anh hùng.”
Ánh mắt Tô Bình Nam không có một chút dao dộng: “Làm việc thì sao có thể không động chạm với người khác, có thể nói chuyện thì sẽ nói nhưng sẽ không vì bọn hắn muốn sao thì chắp tay nhường nhịn như thế ấy.”
“Ngươi đó.”
Cố Thanh Vân thở dài, hắn biết rất rõ Tô Bình Nam tính tình quật cường, câu nói vừa rồi đơn giản cũng chỉ vì đại cuộc mà khuyên bảo một câu, giờ thì biết người này nghe không lọt tai.
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
Gương mặt Cố Thanh Vân trở nên nghiêm túc, tính cách Tô Bình Nam chưa bao giờ chịu thua khiến hắn sợ tập đoàn Cẩm Tú sẽ gây ra chuyện lớn gì đó.
“Làm sao à?”
Tô Bình Nam đứng dậy, chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ nhìn chiếc xe sát dưới lầu giống như con kiến: “Chuyện phát triển đến mức này ta cũng sẽ làm dứt khoát, người ta đã không cho ta đường sống thì sao ta phải cho bọn hắn?”
Lúc này Cố Thanh Vân như đã thấy nội tình của người bên Cố gia, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Bình Nam: “Thảo nào ngươi luôn thích nhìn xuống phía dưới, thì ra cảm giác này thật thoải mái.”
“Cho ta một ít xì gà nữa đi.”
Cố Thanh Vân có ý sâu xa: “Đừng có keo kiệt, lần này mọi người đều là chiến hữu, quả thật có vài người hơi tham lam.”
“Người chết vì tiền.”
Tô Bình Nam nhẹ nhàng phun ra một làn khói màu xanh nhạt, giọng lạnh lẽo: “Rất bình thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận