Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1957. Từ chối



Chương 1957. Từ chối




Không có nữ hài nào không hoài xuân. Thật ra từ lúc đi học, Tần Khanh đã có ấn tượng không tệ với Tư Đồ Lăng Hải. Nếu không phải rơi vào tình huống hai năm trước, nàng sẽ không chút do dự mà đồng ý ngay.
Bây giờ, nàng sẽ không.
Bởi vì nàng đã nhìn thấy một thế giới khác đầy vật chất nhưng đủ để cho phép nàng đi những con đường tắt cho phần đời còn lại của mình.
Dù vậy, Tần Khanh vẫn có chút hoảng hốt. Nữ hài biết rất rõ nàng gật đầu là một đằng, từ chối lại là một nẻo.
Gia thế của Tư Đồ Lăng Hải không tệ, hơn nữa hắn cũng có năng lực. Qua mấy năm nữa, có lẽ hắn sẽ ghi được dấu ấn trong ngành dẫn chương trình. Nếu hắn thật lòng tuân thủ lời hứa, nàng sẽ có một đứa con thật đáng yêu.
Nhất định sẽ rất hạnh phúc.
“Xin lỗi…”
Tần Khanh nhẹ nhàng mà kiên quyết lắc đầu. Nàng còn chưa kịp nói ra lý do, một giọng nói trầm thấp khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai Tần Khanh.
“Là Tần tiểu thư phải không?”
Một nam nhân mặc vest chỉnh tề đứng cách hai người không đến ba mét, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhiếp tỷ nhờ ta đến đón ngươi.”
Dưới ánh nắng, hình con rồng thêu trên cổ áo nam nhân mặc vest trông sống động như thật…
Trong những năm sau, hình ảnh nữ thần trong lòng mình dứt khoát quay đầu bước lên chiếc Mercedes Benz 450 màu đen vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Tư Đồ Lăng Hải.
Còn trẻ nghĩa là tâm hồn vẫn còn chưa bị mặt tối của xã hội bào mòn. Nhiều người vô cùng phẫn nộ trước hành động của Tần Khanh. Điều này cũng dẫn đến rất nhiều người chán ghét nàng.
Thậm chí Tư Đồ Lăng Hải tức giận châm biếm sự lựa chọn của Tần Khanh bằng một bài thơ được đọc trong lễ tốt nghiệp vài ngày sau đó.
“Chọn cách sống hết mình, không quan tâm đến tiền bạc...”
Khi đó, câu nói này đã khiến cả hội trường vỗ tay hoan hô, nhưng nữ chính Tần Khanh trong sự việc từ đầu đến cuối lại không nói một lời.

“Tất cả các tầng lớp xã hội đều nắm giữ quyền thiết lập các quy tắc. Cho nên, ngươi phải hiểu các quy tắc và không được tham lam.”
Hồng tỷ nhìn nữ hài cung kính đứng sau lưng Nhiếp Bảo Bảo, ánh mắt toát lên sự hài lòng.
Đường nét trên mặt của nữ hài không quá xuất sắc, nhưng khí chất lại tao nhã hiếm thấy. Có thể nói là phiên bản hoàn hảo của nữ nhân trong bức ảnh đó.
Người mà nam nhân không chiếm được chính là ánh trăng, mà ánh trăng theo thời gian trôi qua sẽ trở nên hoàn mỹ trong trí nhớ của hắn.
Tần Khanh cực kỳ phù hợp với yêu cầu của nàng.
“Khiêu vũ thế nào?”
Hồng tỷ nhìn Nhiếp Bảo Bảo: “Con cá lớn mà ta bắt được lần này rất cổ hủ. Ca hát, chơi xúc xắc, uống rượu và nháy mắt đều vô dụng. Vũ đạo cổ điển và kiến thức lịch sử uyên thâm mới là điểm vào tốt nhất.”
Nhiếp Bảo Bảo mỉm cười trả lời: “Năm nay nàng đã tiêu của ta hết 400 nghìn. Ngươi cho rằng số tiền đó vô dụng sao?”
Nhiếp Bảo Bảo thành tinh trong chốn hồng trần nhiều năm không hỏi Hồng tỷ chân tướng của sự việc, chỉ nghiêm túc nói với Tần Khanh: “Về sau ngươi chính là người của Hồng tỷ. Nàng muốn ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, hiểu không?”
Tần Khanh gật đầu, trong mắt lộ vẻ rụt rè hướng về tương lai.
“Ngươi giúp ta tặng món quà này cho Đỗ tiên sinh, còn đây là số điện thoại mà ta đưa cho hắn. Nói với Đỗ tiên sinh một câu, số này chỉ có một mình hắn biết, vĩnh viễn không bao giờ tắt.”
Đặt một chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ trước mặt Hồng tỷ, Nhiếp Bảo Bảo nghiêm túc nói: “Tần Khanh rất nghe lời. Ta đã giao người cho ngươi, sự việc cũng không hỏi nhiều. Nhờ ngươi chuyện đó không quá đáng chứ?”
“Tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Hồng tỷ gật đầu, sau đó thẳng thắn nói với Nhiếp Bảo Bảo: “Nếu ngươi muốn tìm một cây đại thụ để dựa vào, bên phía Cẩm Tú đoán chừng không có vấn đề gì. Nhưng nếu ngươi động lòng với khúc gỗ đó, ta thấy ngươi phải thất vọng rồi.”
“Vì sao?”
Nhiếp Bảo Bảo mỉm cười, nhưng mắt nàng đột nhiên nheo lại và tư thế ngồi cứng đơ một cách vô thức cho thấy sự lo lắng của nàng.
“Đỗ Cửu Tứ Hải đã từng là độc lang tiếng tăm lừng lẫy ở Tây Bắc, hiện đang là cấp dưới thân tín của Tô tổng tập đoàn Cẩm Tú. Bất cứ thân phận nào, hắn không bao giờ thiếu nữ nhân, nhưng đã nhiều năm như vậy, không ai thấy hắn có hứng thú với bất cứ nữ nhân nào.”
Hồng tỷ ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi nói hắn dựa vào đâu mà để ý ngươi? Còn nữa, ngươi tuyệt đối đừng có tư tưởng đùa chơi một chút, sẽ chết người đấy.”
Biểu hiện của nữ nhân vẫn còn mang theo chút sợ hãi: “Ngươi chưa từng gặp Tô tổng. Ta không cách nào hình dung người đó, nhưng hắn không dễ gì để Đỗ Cửu quen với ngươi đâu.”
Hồng tỷ lắc đầu, không nói tiếp.
Nhiếp Bảo Bảo nói: “Lão nương ta cả một đời chỉ chờ đợi một nam nhân đáng tin cậy. Mặc dù ta không thể sinh con, nhưng ta sẽ vĩnh viễn đi theo hắn. Tiền mà ta kiếm được trong mấy năm qua đều cho hắn hết, có được hay không?”
Loại người như Nhiếp Bảo Bảo không động tình thì thôi, động tình là giống như nhà gỗ gặp lửa cháy, không cách nào dập tắt.
Hồng tỷ nhìn thấy hai mắt Nhiếp Bảo Bảo sáng lên, thở dài nói: “Đầu óc ngươi điên rồi. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Nhiếp Bảo Bảo rời đi rất nhanh.
Không phải nàng muốn rời đi, mà là nàng thông minh biết định vị của mình. Lão đại tập đoàn Cẩm Tú phí hết công sức giúp mình chỉ vì muốn một Tần Khanh, toan tính nhất định không nhỏ.
Có một số việc, biết ít sẽ an toàn hơn. Hết chương 1957.



Bạn cần đăng nhập để bình luận