Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1282. Tìm Cảnh Hùng Tử



Chương 1282. Tìm Cảnh Hùng Tử




Số 33 phố Đông Trường An là khách sạn lớn nhất Thịnh Kinh.
Khách sạn Thịnh Kinh hiện tại còn chưa phải là đại bản doanh của huyện thái gia và bí thư chi bộ thôn giàu có ngày sau đến làm việc sẽ nghỉ lại, vẫn còn trang trí chính thống.
Chuyên gia nhân mạch có lý giải đặc biệt của mình về khái niệm trang trí.
Quý Vân Phàm có chút thấp thỏm.
Bởi vì đối phương cho hắn quy cách tiếp đãi rất cao. Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí. Đối phương càng xem trọng hắn, sự việc lại càng có khả năng khó xử lý.
Đây chỉ là một nguyên nhân.
Mặt khác, hắn không biết rõ lai lịch của đối phương. Nhìn lời ăn tiếng nói của hai hán tử đón hắn ngoài cửa, bóng lưng thẳng như cây thương và phong cách làm việc cứng rắn thô kệch, nhìn thế nào cũng không giống quan chức chính quyền.
Trong mộng hoa nở mẫu đơn đình.
Nhìn bút tích rồng bay phượng múa của một vị danh nhân nào đó, Quý Vân Phàm đẩy cửa phòng bao ra.

Hạ quốc đất rộng của nhiều, khí hậu tất nhiên cũng thay đổi từ nơi này sang nơi khác.
Khách sạn Thịnh Kinh ấm áp như xuân. Một tách cà phê khai vị lên đến hai mươi lăm đồng, còn thị trấn Trương Gia lại tuyết bay đầy trời.
Sau bảy tiếng bôn ba, Mộ Dung Thanh Thanh và Tô Nhất Nhị đã đến mục tiêu.
Một thị trấn nhỏ không biết tên trên bản đồ, nhân khẩu chỉ có mấy ngàn. Những con đường đổ nát tràn ngập quảng cáo cho sản phẩm sức khỏe bổ thần kinh mới nhất của Cẩm Tú.
Thậm chí Mộ Dung Thanh Thanh còn nhìn thấy cả lớp sơn đỏ trên chuồng lợn trong ngõ cũng được viết những khẩu hiệu chữa khỏi mọi bệnh tật và phát triển trí não.
“Hữu dụng như vậy sao?”
Chưa từng tìm hiểu kinh doanh của Cẩm Tú, nữ nhân ngạc nhiên hỏi.
Rõ ràng là các phương pháp tiếp thị táo bạo và không gò bó của Tư Ngọc Trụ kết hợp với lực chấp hành của Cẩm Tú đã nhấc lên con sóng trải rộng toàn Hạ quốc.
“Căn cứ theo tin tức, sau khi nghỉ việc hắn về nhà mở một tiệm sửa xe đạp, nằm ngay phía trước.”
Tô Nhất Nhị không biết vì sao Mộ Dung Thanh Thanh lại ngẩn người, còn tưởng rằng mình tìm nhầm nơi. Hắn nhún vai, giải thích: “Cũng không biết nhiều năm trôi qua tên gia hỏa đó đã biến thành cái dạng gì.”
“Hắn lợi hại như vậy, vì sao lại rơi vào tình trạng như bây giờ?”
Mộ Dung Thanh Thanh lại hỏi.
Tô Nhất Nhị im lặng.
Mấy phút sau, hắn trả lời: “Hắn giết người.”

Người đầu tiên mà hai người tìm đến tên Cảnh Hùng Tử.
Đây là một cái tên có chút quái dị.
Nghe nói khi Cảnh Hùng Tử ra đời ở một cánh đồng ngô. Hơn nữa, khi mẹ hắn sinh hắn có một con gấu đen đang ngồi tách bắp ngô cách hai mẹ con chưa đến ba mét.
Điều bất ngờ là, con gấu hung ác đó chỉ liếc nhìn đứa bé mới ra đời rồi quay người rời đi.
Đại nạn không chết, mẹ của Cảnh Hùng Tử tiếc phúc, vì thế hắn mới có cái tên này.
Hán tử đã qua cái tuổi gây dựng sự nghiệp giống như một lão nông ngồi xổm trước cửa tiệm sửa xe.
Nam nhân thọc tay vào ống tay áo, mặc chiếc áo khoác bông màu vàng bám đầy bụi đất, đầu đội chiếc mũ phớt, trước mặt là mấy chiếc xe đạp đã mất bánh, đòn dông và cả một chiếc bơm hơi...
Đây chính là dáng vẻ hiện tại của Cảnh Hùng Tử xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thanh Thanh và Tô Nhất Nhị. Nghèo túng, nản chí.
Tuyết rất lớn. Vào thời tiết này làm gì có khách. Nhưng Cảnh Hùng Tử lại không muốn đóng cửa tiệm quá sớm.
Ai biết được có xe của một tên xui xẻo nào đó xảy ra vấn đề hay không?
Thời tiết này, sửa được một chiếc xe có thể kiếm được một đồng. Đối với hán tử nghèo rớt mùng tơi còn phải tốn tiền thuốc men cho vợ thì một đồng không phải con số nhỏ.
“Hùng à?”
Dưới ánh đèn đường, một xưng hô đã lâu không nghe thấy vang lên, nam nhân ngẩng đầu nheo mắt nhìn hai bóng người xuất hiện ngoài đường cái.
Một nam một nữ, khí chất rất lạ.
Mặc dù lưng nam nhân thẳng tắp nhưng bước chân lại nghiêng về một bên, có vẻ là bị thọt. Hơn nữa vết sẹo trên mặt khiến cho hắn nhìn qua hơi đáng sợ.
Nữ nhân mặc chiếc áo màu đỏ chót.
Áo khoác màu đỏ, giày màu đỏ, mái tóc dài bay phất phới trong tuyết. Thoạt nhìn quần áo của nữ nhân tinh xảo như thể là sản phẩm của thế giới khác. Nữ nhân còn ngậm một điếu xì gà không tương xứng với khí chất của nàng. Dưới ánh đèn đường mờ tối, khí chất trên người nữ nhân khiến tim Cảnh Hùng Tử đập nhanh.
Đây là một loại khí thế chỉ chém giết mới có, có sự nặng nề của máu và lửa.
“Người anh em này?”
Cảnh Hùng Tử đứng dậy. Chiều cao một mét chín tám cùng bắp tay nở nang khiến cho hắn nhìn qua giống như một con gấu đen đứng thẳng.
Người cũng như tên.

Bữa tiệc ở Mẫu Đơn Đình đã chính thức bắt đầu.
Quý Vân Phàm đẩy cửa bước vào. Đồ nội thất bằng gỗ lim và ánh sáng xung quanh kiểu cung đình lộ ra vẻ giàu có và sang trọng.
Người không nhiều.
Hai người, một nam một nữ.
Nam nhân tóc ngắn mặc chiếc áo sơ mi màu đen, gương mặt cứng rắn góc cạnh. Nhìn ánh mắt bình tĩnh như đầm sâu của hắn, không hề giống có việc cầu người.
“Ông chủ Quý?”
Nam nhân đứng dậy, nở một nụ cười.
Về bữa tiệc này, Quý Vân Phàm có sự hiểu biết đặc biệt của mình.
Càng là người có nội tình, có lực lượng, khi thành lập đội ngũ của mình, người lại càng ít. Bởi vì bọn hắn không cần sự tồn tại của vai phụ, giải quyết sự việc mới là mục đích chủ yếu nhất.
Tình huống trước mắt chính là như vậy.
“Tô Bình Nam.”
“Mạnh Tịnh Tuyết.”
Phần tự giới thiệu cực kỳ đơn giản, không có tiền tố dùng để nói với mọi người rằng ta cao hơn. Nhưng sau khi nghe thấy hai cái tên này, Quý Vân Phàm lập tức biết được đôi nam nữ trước mặt rốt cuộc là ai.
Bản lĩnh nghe nhiều biết rộng của hắn đã phát huy triệt để.
“Tập đoàn Cẩm Tú long bàng hổ cứ ở Thiên Nam. Tô Bình Nam, đại tiểu thư Mạnh gia, không biết ta nói có đúng hay không?”
Quý Vân Phàm nói chuyện rất vui vẻ: “Có thể được hai vị mời đúng là vinh hạnh ba đời của ta. Chỉ cần có việc, ngươi cứ nói, ta sẽ cố hết sức giải quyết.” Hết chương 1282.



Bạn cần đăng nhập để bình luận