Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1875. Thói đời nóng lạnh



Chương 1875. Thói đời nóng lạnh




Vào ngày 16 tháng 5, quá trình xem xét từ chức của sếp Mạnh đã được tiến hành. Khoảng cách ông chủ Tô đến Thiên Nam cũng bắt đầu đếm ngược.
Với tư cách là đầy tớ, Nhậm Thiết Quân cho rằng biểu hiện của mình không tốt, phụ lòng coi trọng của đối phương. Điều này khiến cho ông chủ Nhậm khôn khéo cường thế có chút hoảng sợ trong lòng.
Ông chủ Tô là quý nhân của Nhậm Thiết Quân.
Ông chủ Nhậm từ một cảnh sát của đồn cảnh sát thị trấn đi đến ngày hôm nay là nhờ vào năng lực bản thân?
Cái rắm!
Trên đời có rất nhiều người có năng lực. Tại sao Mã Ngọc Lâm được mệnh danh là thần phá án lại không leo lên được vị trí cục trưởng cục cảnh sát? Là vì năng lực?
Cho nên, Nhậm Thiết Quân biết mình có thể tiến thêm một bước được Tô Trung Hòa tin tưởng mới là đường tắt quan trọng nhất.
Nếu ông chủ Tô cảm thấy hắn không đủ năng lực, tuổi tác chắc chắn là bến đỗ cuối cùng trong sự nghiệp của hắn. Cho nên, Nhậm Thiết Quân nhất định phải lập được một số thành tích.
“Đi điều tra xem trong tay Lý Phong Điền còn có cái gì. Đám người kia muốn giữ hắn lại, ta sẽ bắt hắn.”
Nhậm Thiết Quân đưa ra quyết định.
Trong lúc Lý Kiến Tân gật đầu chuẩn bị rời đi, điện thoại trên bàn Nhậm Thiết Quân vang lên.
Sau đó, Lý Kiến Tân thấy sắc mặt của ông chủ mình trở nên tái xanh.
“Vô pháp vô thiên.”
Nhậm Thiết Quân đập vỡ món quà mà con gái của hắn gửi tặng hắn từ nước ngoài.
Một cốc nước rất đẹp.
Cốc nước tạo thành hình vòng cung đập thẳng vào vách tường. Nước nóng còn bốc hơi làm vách tường ướt một mảng lớn.
“Có chuyện gì vậy, ông chủ?”
Lý Kiến Tân nhìn Nhậm Thiết Quân dùng tốc độ nhanh nhất mặc đồng phục, không khỏi khó hiểu hỏi một câu.
“Có người giết người ngoài đường.”
Khuôn mặt tái nhợt của Nhậm Thiết Quân đầy sự sợ hãi. Khẩu hiệu chống tội phạm của hắn mang lại hiệu quả không tệ, nhưng sự hung hãn của đám tam giáo cửu lưu Thiên Nam nằm ngoài dự liệu của hắn.
Lần đầu tiên Nhậm Thiết Quân có cảm giác áp lực như núi.

Lý Phong Điền cảm thấy rất ngạc nhiên tại sao sau khi nhà máy rượu bị nổ, Cẩm Tú lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào. Hắn muốn xem xem Hồ Điệp lợi hại hay là thuốc nổ mà hắn bỏ tiền ra làm lợi hại. Bây giờ đối phương không hề có động tác, Lý Phong Điền ngược lại không biết phải làm sao.
Lý Phong Điền đuổi hết đám đàn em ra ngoài, một mình ngồi trên thùng thuốc nổ hút thuốc.
Ngoại trừ ba anh em nhà họ Hoàng, đám đàn em đi theo hắn chẳng qua chỉ là đám lưu manh tập hợp lại cùng nhau kiếm tiền mà thôi, chẳng ai có thể dựa vào được.
“Sợ ta hay là muốn mượn tay cảnh sát giết ta?”
Lý Phong Điền gãi đầu, gàu bay tán loạn dưới ánh mặt trời.
Xét theo một ý nghĩa nào đó, Lý Phong Điền là nhân vật duy nhất trong tam giáo cửu lưu Thiên Nam không nhìn sắc mặt của Tô Bình Nam.
Lý Phong Điền ngay cả cái chết cũng không sợ, hắn chẳng thèm e ngại bất cứ người nào. Đừng nói Tô Bình Nam, ngay cả ông trời hắn cũng chẳng sợ.
“Ngươi động vào địa bàn khác của ta, ta không tính toán với ngươi, nhưng ngươi động vào nhà máy rượu của ta, ta muốn Tiểu Hồng Bào ngươi có một lời giải thích.”
Lý Phong Điền đứng dậy phủi bụi ở mông, lấy lựu đạn từ trong cái thùng ra, buộc quanh lưng, sau đó thản nhiên bước ra ngoài.
….
Tiền Mậu cũng không biết vận may của mình tốt hay xấu nữa.
Là một trong những nhân chứng của vụ nổ súng trước cổng chính quyền, hắn đã chiếm sự chú ý của mọi người trong những lần tham gia tiệc gần đây.
Mấy năm qua, hắn sống không được như ý.
Đến chết vẫn còn sĩ diện. Hắn đã từng là giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước. Lúc đó hắn vẫn còn có chút quyền lợi, được xem người có vị thế trong những bữa tiệc chiêu đãi ngày thường. Nhưng bởi vì công ty phá sản, Tiền Lão Mậu bị sa thải mà không có gì trong tay.
Thói đời nóng lạnh.
Sau khi nghỉ việc, không còn bất kỳ quyền lợi nào, nhưng hắn vẫn đắm chìm trong ánh hào quang của ngày xưa. Cuộc sống của Tiền Mậu rất khó khăn. Không có tiền, không có quyền, địa vị của hắn trong các bữa tiệc và các sự kiện xã hội tự nhiên giảm sút rất nhiều lần. Khi hắn nói chuyện thường hay bị người ta cắt ngang, khiến cho kẻ sĩ diện như hắn cảm thấy bực bội.
Nhưng sau khi hắn tận mắt chứng kiến một vụ nổ súng, mọi thứ đều thay đổi. Chỉ cần việc giết người được nhắc đến trong cuộc trò chuyện lúc rảnh rỗi giữa những người hàng xóm hoặc trong cuộc nhậu do bạn bè tổ chức, mọi người sẽ im lặng lắng nghe hắn kể.
Cảm giác được mọi người chú ý khiến hắn mơ hồ trở về quá khứ.
Điểm nóng nào rồi cũng sẽ có lúc giảm nhiệt.
Sau khi vụ nổ súng trước cửa chính quyền trở nên quen thuộc, về sau chẳng ai để ý đến hắn nữa. Điều này khiến cho Tiền Mậu nảy sinh một suy nghĩ kỳ quái.
Hãy để cho hắn gặp được một vụ án khác để hắn có thể kể lại một cách say sưa.
Tiền Mậu có chút mong đợi về điều này. Hắn đương nhiên biết suy nghĩ này của mình không đáng tin cậy, thậm chí là có chút điên cuồng.
Nhưng không còn cách nào. Cách duy nhất mà một giám đốc doanh nghiệp không bao giờ cúi đầu có thể nghĩ đến để giúp cho mình quay lại vị trí trung tâm ngày xưa dường như chỉ có một.
Có lẽ trời cao không phụ lòng người. Trong lúc hắn không có việc gì lang thang ngoài đường, một vụ giết người mà hắn ngày đêm mơ tới đã xảy ra.
Nhưng khác với lần trước, lần này hắn hoàn toàn sợ vỡ mật.

Nhậm Thiết Quân sắc mặt tái xanh chạy đến hiện trường đã là mười lăm phút sau. Nơi phát sinh vụ án là con phố sầm uất nhất Thiên Đô. Đồn cảnh sát trung tâm phản ứng rất nhanh, lập tức phong tỏa hiện trường và thành lập lực lượng cảnh sát tạm thời…
Tất cả các nhân chứng đã được đưa lên xe để cẩn thận hỏi thăm, cố gắng bắt giữ kẻ sát nhân càng sớm càng tốt. Rất dễ nhìn thấy Tiền Mậu với sắc mặt trắng bệch trong số các nhân chứng. Hết chương 1875.



Bạn cần đăng nhập để bình luận