Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 179: Tai nạn

Chương 179: Tai nạn
Chúc Đại Hanh rất tin tưởng Trương Thiên Quân, Trương Thiên Quân là một trong số ít những người biết chuyện mẹ con Đổng Hiểu Huyên.
Chúc Đại Hanh vào nhà, Đổng Hiểu Huyên với sắc mặt tái nhợt im lặng đưa tờ giấy nhắn cho Chúc Đại Hanh.
Chúc Đại Hanh vừa nhìn tờ giấy nhắn là biết ngay ai đưa. Tờ giấy này giống hệt mảnh giấy nhắn hắn gửi cho Tô Bình Nam, cắt từ tấm thiệp cưới bình thường, mặt sau có hoa văn Tài Vận Hanh Thông.
"Tô Bình Nam."
Chúc Đại Hanh cắn răng.
Tận sâu trong đáy lòng trào dâng hàn ý, hắn biết rõ mình giấu con trai kỹ nhường nào, vậy mà chỉ mấy ngày ngắn ngủi đối phương đã điều tra được. Người này thâm sâu đến đáng sợ!
Câu nói của Tô Bình Nam ngày hôm ấy lại vang lên trong đầu hắn: "Ra ngoài lăn lộn thì phải giữ chứ tin, ta nói giết cả nhà ngươi thì nhất định sẽ giết cả nhà ngươi."
"Không sao chứ?"
Đổng Hiểu Huyên thấy người chồng xưa nay vẫn luôn bình tĩnh, giờ đây tâm trạng phập phồng, nàng không kìm được lo lắng bèn lên tiếng hỏi.
"Không sao, một người bạn cũ đùa giỡn chúng ta thôi."
Chúc Đại Hanh gượng cười, mở tờ giấy ra.
"Cẩn thận Trương Thiên Quân."
"Có ý gì?"
Chúc Đại Hanh vắt óc suy nghĩ, Tô Bình Nam lòng vòng như thế chỉ để nhắn cho mình năm chữ này?
Tìm đến con trai của hắn thì hắn hiểu, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu năm chữ này.
Chúc Đại Hanh ngồi trên sofa đốt tờ giấy, nhìn nó dần hóa thành tro, sau đó đứng dậy nói với Đổng Hiểu Huyên: "Mấy ngày tới ngươi cố gắng đừng đi ra ngoài, ta sẽ đổi chỗ khác cho ngươi."
Sắc mặt Đổng Hiểu Huyên bỗng tái nhợt, nàng chậm rãi gật đầu.
Chúc Đại Hanh mỉm cười an ủi: "Đừng sợ, có ta ở đây. Chắc là mấy hôm nữa sẽ ổn thôi, các ngươi không cần làm gì hết."
Chúc Đại Hanh nhìn Đổng Hiểu Huyên và con trai chơi đùa, trên gương mặt xuất hiện cảm xúc giãy giụa.
Lý Lạc Nhiên ngồi đối diện Thiện Thanh Thanh, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, áo lông trắng khoác bên ngoài bộ đồ thể thao màu đen, trông tràn đầy sức sống thanh xuân.
Hiện giờ Lý Lạc Nhiên đã quen với ánh mắt của người khác. Trong trường nàng cực kỳ nổi tiếng, tất cả giảng viên và sinh viên trong trường đều biết có một nữ hài lái Ferrari đến trường.
Ferrari phát huy hiệu quả nhanh chóng, vệ tinh xung quanh nàng đã biến mất tăm. Có điều Lý Lạc Nhiên cảm thấy hình như rất nhiều người bạn trước kia bắt đầu xa cách mình. Bây giờ ngoài Thiện Thanh Thanh ra, không có mấy ai chơi với nàng.
"Ngươi có tâm sự."
Thấy bánh ngọt đã lên bàn mà Lý Lạc Nhiên vẫn còn ngây ra đó, Thiện Thanh Thanh lập tức lên tiếng.
"Rõ ràng như vậy sao?"
Lý Lạc Nhiên trợn tròn mắt sững sờ, nàng còn tưởng mình che giấu rất kỹ kia đấy.
"Tương tư à?"
Thiện Thanh Thanh không kiêng kỵ gì hết, lời nói rất bưu hãn.
"Không phải."
Lý Lạc Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, chẳng qua là gần đây nàng cảm thấy Tô Bình Nam hơi bất thường nên có phần lo lắng.
"Nói ra xem nào. Sau khi ngươi và gia hỏa kia làm lành, trong đầu chỉ toàn bột nhão. Để lão nương phân tích giúp ngươi!"
Thiện Thanh Thanh múc một muỗng bánh ngọt to bự đút vào miệng, lúng búng nói.
"Giờ hắn không cho ta nhúng tay vào chuyện của Đỗ Công Quán nữa, cũng không cho ta lái xe, cứ là lạ thế nào ấy! Tại sao lại thế?"
Thiện Thanh Thanh lập tức trợn to mắt: "Hắn đá ngươi rồi sao?"
Lý Lạc Nhiên lườm nàng: "Ngươi có thể mong ta sống tốt được không hả? Ta cảm thấy có gì đó bất thường."
"Lạ chỗ nào?"
Thiện Thanh Thanh lại mất hết tinh thần, úp sấp lên bàn như mèo lười, ỉu xìu hỏi.
"Ngươi nói xem tại sao hắn dặn dò ta ở lại trường, hạn chế đi ra ngoài?"
Thiện Thanh Thanh trả lời không cần suy nghĩ: "Hắn đắc tội người ta chứ còn gì nữa! Ngươi còn không biết đức hạnh của nam nhân nhà ngươi sao? Ngày nào cũng xông pha trong gió tanh mưa máu."
Thiện Thanh Thanh vừa dứt lời, hai người đồng thời tỉnh táo lại, lập tức ngồi thẳng dậy, sắc mặt nặng nề. Cả hai đều nhìn thấy cảm xúc lo lắng trong mắt đối phương.
Hai người ngồi sát bên cửa kính của cửa hàng bánh ngọt.
Thiện Thanh Thanh rất thích vị trí này, bởi vì ở đây có thể vừa thưởng thức mỹ thực vừa quan sát người đi đường, rất có cảm giác tâm tĩnh lặng giữa dòng đời ồn ã.
Trong lúc hai người nhìn nhau, một chiếc xe Pika đi ngang qua bỗng mất kiểm soát, đầu xe chạy ngoằn ngoèo lao về phía cửa kính của cửa hàng bánh ngọt!
Tốc độ xe rất nhanh, hai nàng hoàn toàn không có thời gian phản ứng, xe Pika đã tông vỡ cửa kính. Nhất thời tiếng hét chói tai và tiếng kính vỡ đan lồng vào nhau.
"Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi xe đột nhiên mất kiểm soát."
May mà xe kịp thời phanh lại trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Tài xế xuống xe với khuôn mặt hoảng sợ, luôn miệng xin lỗi.
Thiện Thanh Thanh và Lý Lạc Nhiên đều tái mét mặt mày, trong khoảnh khắc vừa rồi các nàng đã cảm nhận được nỗi sợ hãi khi cái chết cận kề.
Ban ngành xử lý sự cố đến rất nhanh. Sau khi từ chối lời đề nghị đến bệnh viện kiểm tra, Thiện Thanh Thanh lái xe, Lý Lạc Nhiên ngồi ở ghế phụ, cả hai đều im lặng hồi lâu.
Trong xe đang mở một ca khúc thư giãn, giọng nữ trầm thấp xoa dịu cảm xúc của hai nàng.
"Nhất định là ngoài ý muốn."
Thiện Thanh Thanh mở lời trước, dường như đang tự an ủi mình cũng như an ủi Lý Lạc Nhiên. Lý Lạc Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn dòng người đông đúc bên ngoài cửa sổ xe.
“Ngươi nói gì đi chứ!"
Thiện Thanh Thanh lo lắng nhìn sườn mặt xinh đẹp của Lý Lạc Nhiên.
Lý Lạc Nhiên yếu ớt cất lời: "Bất kể có phải ngoài ý muốn hay không, ta đều không sợ. Muốn đeo vương miện thì phải chịu sức nặng của nó, ta chỉ lo lắng cho hắn mà thôi."
"Đừng kể cho hắn chuyện này, ta không muốn hắn lo lắng."
"Được."
Thiện Thanh Thanh nghiêm túc nhìn Lý Lạc Nhiên: "Ngươi và hắn rất xứng đôi, ta nói thật đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận