Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1522. Cạnh tranh với hắn



Chương 1522. Cạnh tranh với hắn




"Tô tổng, giá cả quy định của bọn hắn nhất định sẽ ép rất thấp, bởi vì rất nhiều người trong nghề, vì vậy lợi nhuận chắc hẳn không nhiều như ta nghĩ."
Dường như Tiểu Hoàng sợ để lại ấn tượng xấu cho Tô Bình Nam, bèn bổ sung thêm một câu.
"Ta bảo ngươi nói ra con số thích hợp."
Tô Bình Nam đã tìm hiểu về Hoàng Mậu Bình, biết người này làm việc rất cẩn thận, hơn nữa năng lực nghiệp vụ rất mạnh, mặc dù ăn nói có tật xấu nhưng cũng xem như là một nhân tài.
Hoàng Mậu Bình nhận giấy bút Tô tổng đưa cho, nghiêm túc suy nghĩ, nhất thời không dám hạ bút.
Rõ ràng là Tô tổng sẽ ra giá dựa theo con số mình đưa ra, nếu đánh mất công trình này vì giá quá cao thì mình chính là tội nhân của tập đoàn Cẩm Tú.
"Thả lỏng đi!"
Tô Bình Nam biết Hoàng Mậu Bình đang lo lắng điều gì, bèn mỉm cười nói một câu khiến đối phương không dám tin: "Nếu lần này chỉ có một mình chúng ta ra giá, thì ngươi sẽ viết bao nhiêu?"
"Đương nhiên là giá thị trường."
Hoàng Mậu Bình bật thốt, sau đó cười gượng. Sao có thể chứ? Nếu không thì gọi thầu làm chi? Đương nhiên phải có rất nhiều người cạnh tranh mới là lựa chọn tốt nhất.
"Cứ theo lời ta, viết cho ta một con số."
Tô Bình Nam nhận tờ giấy Hoàng Mậu Bình viết, sau đó vẫy tay với An mập cách đó không xa, trên gương mặt khẽ nở nụ cười.

Ba con An mập không cười.
Khác với Tô Bình Nam, hai ba con chẳng còn tâm trạng.
Chi phí thắp hương bái phật không thấp, không chỉ bỏ ra phí tổn kinh tế mà còn nợ không ít ân tình. Lăn lộn đến địa vị của An mập, ân tình rất quan trọng. Khi ba con An gia đều cho rằng nhất định sẽ giành được, thì Tiểu Hồng Bào lại muốn lấy, làm sao bọn hắn vui cho được?
"Hay là chúng ta cạnh tranh với hắn?"
An công tử là con rể tương lai của Hoàng gia, dạo gần đây rất nổi tiếng, thu nhận không ít mãnh long về tay. Hắn hơi rục rịch, hạ giọng nói với ba mình: "Ngoài mặt Tiểu Hồng Bào không có cớ gì, ta cảm thấy những thủ đoạn bí mật kia mới có thể trụ vững."
An mập nhìn đứa con trai vừa rồi mình còn rất hài lòng như nhìn một đứa ngốc: "Ngươi điên rồi à?"
An công tử lập tức sợ rụt cổ.
"Người có cấp bậc ông chủ lớn nhảy lầu trước mặt hắn, kẻ từng là đại gia số một tự sát, lão bá đầu đến giờ còn chẳng biết xương vùi nơi đâu..."
Vẻ mặt An mập dữ tợn: "Làm người phải tự biết lấy mình, bản tính của ngươi có ác hơn Tiểu Hồng Bào không?"
Từng cái tên của nhân vật đình đám, kẻ thì nhà tan cửa nát, người thì lang thang, kẻ thì ngồi tù khiến sắc mặt An công tử tái mét. Quả thật gần đây hắn xuân phong đắc ý nên hơi vênh váo, hắn lập tức bày tỏ đã hiểu ra sai lầm của mình.
An mập vẫn luôn quan sát Tô Bình Nam. Vốn dĩ hắn còn muốn quở trách con trai, nhưng thấy đối phương vẫy tay với mình, hắn lập tức nở nụ cười tươi rói, thay đổi sắc mặt cực nhanh, chẳng kém gì tuyệt kỹ di sản văn hóa phi vật thể của tỉnh Xuyên.
"Bình Nam tìm ta có việc sao?"
An mập đắc ý nhất là chuyện hắn thuộc số ít người trong giới kinh doanh Thiên Nam có thể gọi tên Tô Bình Nam chứ không phải là Tô tổng: "Thời gian gần đây ngươi không ở Thiên Đô, ta đã tìm được không ít quán ăn ngon. Khi nào có thời gian, ta mời ngươi ăn một bữa nhé?"
Tiểu Hoàng ở bên cạnh ngây người.
Đây là hổ mặt cười An mập đấy ư? Nhất thời hắn đã hiểu ra tại sao mình lăn lộn không bằng người ta, ít nhất là hắn không học được bản lĩnh khom lưng cúi đầu này.
"Ta cảm thấy rất hứng thú với công trình xanh hóa này."
Tô Bình Nam tiện tay đưa tờ giấy mà lúc nãy Tiểu Hoàng viết con số kia cho An mập.
"Ta không hiểu gì, ngươi giúp ta xem thử giá này có thể trúng thầu hay không?"
An mập nhận lấy, liếc nhìn mấy chữ số trên giấy theo bản năng. Nghe thấy câu này của Tô Bình Nam, hắn lập tức nhăn mặt.
"Có được không?"
Tô Bình Nam không quan tâm ông chủ Triệu đang lải nhải phát biểu trên sân khấu, mà cười tủm tỉm hỏi An mập.
An mập vẫn im lặng, có điều mồ hôi liên tục túa ra trên trán, thoáng cái cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiểu Hoàng ở bên cạnh mang ánh mắt ngơ ngác.
Giá cả cần phải giữ bí mật, đây là thường thức. Vì vậy hắn không hiểu tại sao Tô tổng lại cho An Viên Hoa xem con số này, lại càng không hiểu tại sao An mập lại biến thành dáng vẻ này.
Tiểu Hoàng không hiểu, nhưng An mập tinh ranh lại hiểu rõ.
Tiểu Hồng Bào đưa giá cả cho hắn chỉ có một ý.
Thông thầu, hơn nữa giá cả không thể cao hơn con số này.
Đúng vậy, An mập khôn khéo và đủ lực lực chắc chắn là mắt xích móc nối thích hợp nhất. Điều quan trọng nhất là từ đầu đến cuối Tiểu Hồng Bào chưa từng nói gì.
Như vậy thì cho dù xảy ra chuyện, người chịu trách nhiệm, đắc tội với người khác đều là An mập!
"Gần đây An công tử làm ăn phát đạt, An mập ngươi trở nên tích chữ như vàng rồi hả?"
Nụ cười trên mặt Tô Bình Nam tắt lịm, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
"Được chứ."
An mập cắn răng, cả người tê liệt ngã xuống ghế.
Co được giãn được mới là đàn ông có chí khí.
An mập hiểu được một phần lớn nguyên nhân Tiểu Hồng Bào làm như vậy là chỉnh ba con hắn.
“Ai mà không biết giám đốc An miệng vàng lời ngọc ở Thiên Nam chứ. Nếu ngươi đã nói giá tiền như vậy là ổn, ta tin rằng nhất định có thể làm được.”
Tô Bình Nam nhấn mạnh hai chữ nhất định. Sau đó hắn quay sang nói với Hoàng Mậu Bình đang đứng thất thần: “Ngươi trả theo giá đó đi.”
“A, vâng.”
Hoàng Mậu Bình hoảng sợ trả lời. Hắn không biết vì sao lại có cái giá này nhưng hắn không dám hỏi. Vừa rồi, Chủ tịch của hắn và An mập đã đạt thành giao dịch mà hắn không hề hay biết.
Thế giới của những đại nhân vật này thật sự thần bí. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn. Hết chương 1522.



Bạn cần đăng nhập để bình luận