Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 539: Trương Huy ra tay

Chương 539: Trương Huy ra tay
Triệu Đại Sơn ngu nhưng đám hồ bẳng cẩu hữu của hắn không ngu. Mặc dù đối phương chỉ có hai người, dẫn đầu lại là nữ hài, nhưng sau lưng người ta lại là hung thần ác sát Tiểu Hồng Bào.
“Sơn ca.”
Một người lặng lẽ ném ánh mắt cho Triệu Đại Sơn: “Tập đoàn Cẩm Tú đấy, ngươi không thể nói như vậy.”
“Cái rắm!”
Triệu Đại Sơn chẳng thèm ngó đến, phun ra một cục đàm. Hắn hoành hành trong núi đã quen, núi cao hoàng đế xa. Tiểu Hồng Bào còn có thể chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này gây phiền phức cho hắn sao? Hơn nữa, Tô Vĩnh Vượng bị cắt chức, Tiểu Hồng Bào kia không phải ngay cả rắm cũng không thả sao?
“Ngươi không muốn đàm phán?”
Nghe đối phương nói lời thô tục, gương mặt xinh đẹp của Kiều Kiều lạnh xuống, ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Chỉ giá tiền đó?”
Triệu Đại Sơn nheo mắt nói: “Đương nhiên, nếu giám đốc Kiều ở lại ăn bữa cơm, chúng ta có thể bàn lại.”
Triệu Đại Sơn vừa dứt lời, máu đã văng khắp nơi. Ngay sau đó, tiếng kinh hô của Kiều Kiều mới vang lên.
Trương Huy đã ra tay.
Nhịn đến bây giờ đã là cực hạn của hắn.
Theo Kiều Kiều làm việc có mấy ngày, Trương Huy nhìn thấy nàng cố gắng ra sao, nhưng hắn cũng biết giám đốc Kiều chung quy là người làm ăn đường đường chính chính. Rất nhiều chuyện sẽ không dùng phương thức của Cẩm Tú. Cho nên hắn quyết định tự mình làm chủ.
Trương Huy biết, nếu hắn không được sự đồng ý của Kiều Kiều đã ra tay, bất luận là lý do gì cũng đều vi phạm quy củ mà đại lão Tô Bình Nam coi trọng nhất, nhưng hắn không hối hận.
Hậu quả làm trái với quy củ của Tô Bình Nam, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cho nên, hắn không lưu thủ một đao kia. Hắn muốn chính là mạng.
...
Triệu Đại Sơn may mắn còn sống có thể nói là nghịch thiên.
Thứ nhất, Trương Huy là lái xe, vũ khí mà hắn mang theo trong người không phải khảm đao. Cho nên, động tác vung đao không phát huy uy lực vũ khí lớn nhất.
Thứ hai, sợi dây chuyền vàng giả thô to trên cổ Triệu Đại Sơn đã cứu hắn một mạng. Cũng may nó là vàng giả, Triệu Đại Sơn vì mặt mũi nên làm cho nó càng dày. Nếu không, độ cứng của vàng sẽ không thể cản được nhát dao của Trương Huy.
Ra tay, tất phải tấn công mạnh mẽ.
Đây là phong cách của Cẩm Tú, Trương Huy tất nhiên không ngoại lệ.
Mặc dù ra tay như điện quang hỏa thạch, nhưng Trương Huy ra tay rất bình tĩnh.
Triệu Đại Sơn cao lớn vạm vỡ, gương mặt dữ tợn, trời sinh khung xương thô to, nhìn qua chính là loại mãng phu hữu lực.
Đám du côn trong thôn đi theo hắn cũng đều là hán tử cường tráng. Về phía Trương Huy chỉ có hai người, một người trong đó còn là nữ hài.
Cho nên, hắn không hề lưu thủ, khi ra tay nhất định phải đủ hung ác. Có như vậy mới có thể khiến cho ưu thế về số lượng của đối phương không phát huy được tác dụng.
Sự việc không vượt qua dự kiến của Trương Huy.
Dưới một đao của Trương Huy, Triệu Đại Sơn bị dọa đến mất hồn mất vía. Trong khoảnh khắc cổ bị đâm đau nhói cùng với máu phun ra, thậm chí hắn còn cho rằng mình đã chết.
Triệu Đại Sơn cũng là loại lưu manh dựa vào sự man rợ của mình để hoành hành vô lại ở thâm sơn cùng cốc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cách tử vong gần đến thế.
Đám bạn bè bên cạnh hắn cũng sợ choáng váng, theo bản năng lui về sau một bước, mang đến cho Trương Huy cơ hội vung đao lần thứ hai.
Sắc mặt Trương Huy vẫn rất bình tĩnh, giống như đang làm một việc không đáng chú ý. Hắn bước lên phía trước rồi vung đao.
Lần này, cơ thể cường tráng cùng với phản ứng nhanh đã cứu được mạng Triệu Đại Sơn. Hắn gần như lộn một vòng, ôm lấy cổ bắt đầu vung chân phi nước đại, đồng thời hô to đến tê tâm liệt phế: “Giết người rồi.”
Hắn hô một tiếng, đám người còn lại mới kịp phản ứng.
Trương Huy vẫn bình tĩnh, cũng không đuổi theo ra ngoài, chỉ dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn những người còn lại, tràn ngập sự khinh thường.
Những người còn lại ngây ra, hai chân phát run, sợ sệt nhìn Trương Huy.
Chung quy là do tính chất khác biệt, hương dã ẩu đả ngày thường đụng phải phong cách chém giết giang hồ đẫm máu, khiến những người kia ngay cả tâm tư phản kháng cũng không có.
Trương Huy không nhanh không chậm lau sạch vết máu trên lợi khí của mình, rồi nhìn sợi dây chuyền bị đứt nằm dưới đất: “Tránh ra.”
Mọi người ngoan ngoãn tránh khỏi cánh cửa bị chặn, cúi đầu nhìn xuống đất, thậm chí còn không có dũng khí để ngẩng đầu nhìn Trương Huy.
“Về thôi, giám đốc Kiều.”
Trương Huy hơi khom người nói với Kiều Kiều còn chưa tỉnh hồn: “Ta sẽ giải thích rõ ràng với Tô tổng.”
“Nguyên nhân bắt nguồn từ ta, để ta đi nói.”
Kiều Kiều cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh.
Nàng biết đám người đi theo Tô Văn Văn kinh doanh nguyên liệu đá tính tình rất bưu hãn. Nàng cũng đã nghe đồn một số việc, nhưng vẫn không chấn động bằng việc tự mình trải qua.
Trở về rất thuận lợi.
Vết thương trên cổ Triệu Đại Sơn không đủ trí mạng nhưng hắn bị dọa đến mất hồn, người cũng trốn tại một góc không dám ra.
Hắn không ra, nhưng thôn dân đã sớm căm thù thôn trưởng thổ phỉ của mình đến tận xương tủy, chỉ ước gì gã tai họa kia chết sớm. Hắn gặp chuyện gì, đương nhiên bọn họ sẽ không ngăn cản.
Xe khởi động, không bao lâu sau đã rời khỏi thôn Triệu Gia có chút hoang vu.

“Giám đốc Kiều.”
Trong chiếc xe yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa không khí ông ông. Trương Huy lên tiếng: “Về sau, chỉ sợ ta không thể lái xe cho ngươi được nữa rồi. Nhưng ngươi cần phải thích ứng với phong cách của Cẩm Tú. Đối với một số người, thủ đoạn thương nghiệp bình thường hoàn toàn không có tác dụng đối với bọn hắn.”
Giọng điệu Trương Huy rất lạnh nhạt, nhưng Kiều Kiều lại kinh ngạc: “Vì sao ngươi lại không thể lái xe được nữa?”
“Chuyện đối phương không lớn. Cho dù chúng ta chịu trách nhiệm, chẳng qua cũng chỉ đền chút tiền thuốc men mà thôi.”
“Triệu Đại Sơn?”
Trương Huy khinh thường nói: “Loại người đó có thể làm gì được ta?”
Hắn sẽ không sao. Liên quan đến điểm này, hắn có thể chắc chắn. Mặc dù hắn làm trái quy củ nhưng đại lão nhất định sẽ không để sự việc lan rộng.
“Vậy thì vì cái gì?”
Kiều Kiều hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận