Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1197 - Cơ sở giáo dục



Chương 1197 - Cơ sở giáo dục




Chương 1197: Cơ sở giáo dục
“Dũng ca, thế vì sao ngươi còn muốn đánh?”
A Nam có chút khó hiểu hỏi.
“Không đánh không được. Đám người đại tỷ Tư Đồ Ngọc Liên không chỉ là em gái kết nghĩa của ta, mà còn là người ủng hộ chúng ta. Không đánh, ai chiếu cố cho việc kinh doanh của chúng ta chứ?”
Hồ Tu Dũng thở dài: “Ta không có con trai, cho nên ta xem ngươi như con trai của mình, còn trông cậy tương lai ngươi có thể chăm sóc cho ta. Ta dẫn ngươi đến tế bái Bát Chỉ thúc là vì muốn ngươi quang minh chính đại tránh đi chuyện tử chiến lần này.”
“Ta hiểu rồi, Dũng ca.”
A Nam nhẹ gật đầu.
Đường phố Amsterdam không quá rộng, mấy thanh niên tóc vàng chơi trượt ván đang cười nói đùa giỡn, khiến nơi đây có vẻ đông đúc.
“Hello.”
Khi hai người Hồ Tu Dũng sượt qua người đối phương, một chàng trai trẻ mặc áo đấu của Inter Milan mỉm cười ngăn bọn hắn lại.
“What time is it, sir?”
Đối phương chỉ chiếc đồng hồ Rolex trên tay Hồ Tu Dũng.
“Bây giờ là…”
Hồ Tu Dũng còn chưa nói xong, khoảnh khắc hắn giơ cổ tay lên, đám thanh niên chơi trượt ván bên cạnh đã móc khẩu súng ra.
Ngang nhiên bóp cò vào hai người.

Đến gặp Robbie Gambino, ngoại trừ mấy tên thuộc hạ, Michael Corleone chỉ mang theo một người thân duy nhất, chính là cháu của hắn.
Một thiếu niên mười tám tuổi.
Vincent Mancini.
Không phải họ Corleone bởi vì thanh niên này là con ngoài giá thú của Sonny Corleone - anh trai Michael Corleone, lớn lên cùng mẹ nên không theo họ Corleone mà theo họ của mẹ.
Gia tộc Sicilian rất kỳ quái.
Mặc dù Michael và Sonny đã từng đấu đến chết đi sống lại. Nhờ sự giúp đỡ của Tô Bình Nam, hắn đã ngồi lên được vị trí giáo phụ, nhưng thù hận dường như không tiếp tục đến thế hệ sau, đây cũng là một truyền thống rất quan trọng để gia tộc Sicilian duy trì sức mạnh.
Gia tộc mới là hết thảy.
Kể từ giây phút Vincent quỳ xuống và hôn lên mu bàn tay của Michael Corleone, hắn đã thừa nhận mọi quyền lực của giáo phụ.
“Thúc thúc, chúng ta vì một người phương Đông mà hứa với nhà Gambino, không phải vội vàng quá sao. Ngươi cũng biết cuộc gặp mặt cuối năm đối với chúng ta rất quan trọng mà.”
Vincent Mancini biết rõ mục đích của chú khi dẫn hắn theo, chính là muốn để cho hắn trải nghiệm một vài thứ. Cho nên hắn mới yên tâm mà to gan nói.
“Chúng ta không thể đi trong bóng đêm mãi.”
Michael Corleone trả lời: “Bởi vì chúng ta không cách nào cam đoan mỗi một đại nhân vật thượng vị đều sẽ trở thành bạn của chúng ta. Cho nên, chúng ta nhất định phải tẩy trắng để lên bờ.”
“Nhưng điều này có liên quan gì đến vị Tô tiên sinh kia? Mặc dù ta biết hắn là một đại nhân vật.”
Vincent Mancini còn trẻ, hiển nhiên không hiểu được ý của chú mình, nhưng hắn kế thừa tính cách của Sonny, trực tiếp mà táo bạo.
Michael Corleone nhìn cháu mình, mỉm cười.
Mặc dù con của hắn đã mười tuổi nhưng tính cách mềm yếu, thích biểu diễn và nghệ thuật.
Cho nên, Michael Corleone không tính để con trai của mình tham gia vào sự vụ của gia tộc. Đây có lẽ là điểm khác biệt giữa hắn và những giáo phụ khác của gia tộc Corleone.
“Hắn có quyền thế nhiều hơn ngươi nghĩ.”
Michael Corleone ý vị sâu xa dạy dỗ cháu của mình: “Nếu ngươi muốn theo họ Corleone, tầm mắt nhất định phải lâu dài, hơn nữa còn phải biết kết giao bạn bè.”
“Bối cảnh gia tộc của chúng ta khiến công việc kinh doanh hợp pháp của chúng ta ở đất nước này bị phân biệt đối xử, vì vậy thương mại xuyên biên giới chính là cách tốt nhất để mở rộng tình hình. Kể từ khi chúng ta hợp tác với Tô tiên sinh, lợi nhuận kinh doanh của chúng ta đã tăng gấp ba lần.”
Michael Corleone nhìn cháu trai của mình: “Nhớ kỹ, tài phú có thể giúp chúng ta mạnh lên. Ngươi là con đỡ đầu của ta, nhất định phải học được cách duy trì tình hữu nghị.”
“Vâng, thưa ba.”
Mặc dù tính tình Vincent Mancini nóng nảy nhưng cực kỳ nghe lời giáo phụ của mình. Hắn trời sinh đạo tặc, tất nhiên hiểu được chú đang định nâng đỡ hắn thành người nối nghiệp đời tiếp theo của gia tộc.
“Một người không chống đỡ nổi vùng trời này đâu.”
Michael Corleone mỉm cười: “Chúng ta đã thiết lập một khuôn khổ chung với cơ sở giáo dục của Tô tiên sinh ở phương Đông. Ta sẽ thuyết phục hắn để cho ngươi phụ trách. Đừng để ta thất vọng.”
“Cơ sở giáo dục?”
Vincent Mancini cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.
“Đúng vậy.”
Michael Corleone cũng có chút mơ hồ. Hắn không biết những người trẻ tuổi bên kia đại dương trong thời đại này khao khát quốc gia bẩn thỉu của hắn đến mức nào, chỉ cho rằng lợi nhuận thu được không cao.
“Tô tiên sinh đã thành lập một cơ cấu du học ở quốc gia của hắn. Theo lời hắn, công việc này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, vì thế ta đã lựa chọn hợp tác.”
Michael Corleone mỉm cười. Có một số người ở EES (trung tâm giáo dục Tinh Điều quốc) không cho rằng trường học ở quốc gia bên kia sẽ có thành tích tốt gì. Bọn hắn quen việc mang theo thành kiến nhìn người khác.
“Ta cần ngươi đưa ra lời đề nghị mà Bono tiên sinh không thể từ chối.”
“Ta nghĩ ta rất am hiểu chuyện này.”
Ánh mắt Vincent Mancini sáng lên.

Phát hiện thi thể Hồ Tu Dũng vào nửa tiếng sau. Tất cả tiền bạc và trang sức trên người nam nhân đều bị lấy đi hết. Ở nơi đất khách quê người, thậm chí không ai biết hắn là ai.
Phía cảnh sát còn chưa đưa thi thể đến nhà xác để bảo quản. Sau khi xác định đây là cướp của giết người, bọn hắn chỉ chụp vài bức ảnh rồi giao cho phân cục châu Á tìm manh mối.
Xác chết được đưa vào phân cục một cách vội vàng, không ai đến hỏi về vụ giết người.
Có đôi khi, mạng người thật sự không đáng tiền.
Ánh nắng Hà Lan thật ấm áp nhưng trái tim A Nam lại như rơi vào hầm băng.
Thứ nhất, mệnh lệnh của gia tộc Gambino là giết chết người trong tấm ảnh, cho nên đám người trẻ tuổi kia chỉ bóp cò súng về phía Hồ Tu Dũng, điều này đã giúp hắn thoát được một kiếp.
Tiếng súng vang lên, hắn một cước đá ngất một người trẻ tuổi, sau đó quay người chạy thật nhanh vào trong biển người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận