Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1850. Đại Bằng



Chương 1850. Đại Bằng




Đỗ Cửu ở bên cạnh lập tức mở cửa xe.
"Sẽ có xe khác đưa ngươi về."
Đỗ Cửu biết cuộc điện thoại này của lão đại tuyệt đối không phải chuyện đùa. Hắn đi theo Tô Bình Nam lâu như vậy, tất nhiên có kinh nghiệm phong phú. Dương Tiểu Dương xuống xe, ngây ngốc nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, suýt cắn nát răng.
Thiện cảm tích lũy trong mấy ngày nay không cánh mà bay. Nữ hài cảm thấy mình trang điểm cẩn thận nhưng chẳng có chút hấp dẫn nào trong mắt đối phương. Điều này khơi dậy tâm lý hiếu thắng chưa từng có trong lòng nữ hài.
"Tô Bình Nam, ngươi chờ đấy cho ta"
Nữ hài oán hận giậm chân, không chờ xe tới đón mà vẫy tay bắt một chiếc taxi, sau đó biến mất ở đầu đường.

Tô Bình Nam không quan tâm tới cảm xúc của Dương Tiểu Dương.
Không có giang sơn thì lấy đâu ra nữ nhân?
Nam nhân lòng dạ sắt đá, cực kỳ không hiểu phong tình. Điểm cuối của con đường đầy gian nan kia mới là nơi Tô Bình Nam động lòng nhất!
"Nói với Kỳ Đồng Ủy một chữ: nhẫn."
Tô Bình Nam nói rất chậm: "Lần hành động này tất cả mọi người nhất định phải phối hợp. Tô Trung Hòa vẫn chưa tới Thiên Nam, người ta chưa ra tay bày tỏ thái độ, cho nên chúng ta vẫn chưa đến mức ngươi chết ta sống."
Thiên Nam hai Tô, đây là một cái gai trong lòng Tô Trung Hòa, không phải Tô Bình Nam không kiêng dè.
Sức mạnh đáng sợ của đại tướng biên cương không phải nói một câu là xong. Hiện tại Tô Bình Nam đang cố gắng thu lại xúc tu của mình nhằm bày tỏ thiện ý.
Tập đoàn Cẩm Tú cần nền kinh tế đang phát triển của Thiên Nam, thậm chí cả Hạ quốc làm hậu thuẫn để mở rộng lãnh thổ. Mặc dù nam nhân kiệt ngạo, nhưng lúc mấu chốt hắn vẫn có phẩm chất đặc trưng của kiêu hùng.
Đó là có thể nhẫn nhịn.
"Ta hiểu rồi."
Người ở đầu bên kia điện thoại đáp lại rất nhanh.
"Nếu ta đoán không nhầm thì sau khi bắt được Kim Bảo, trò hay mới chính thức mở màn. Ông chủ Nhậm đã dựng sân khấu, ta sẽ diễn vở kịch này với hắn."
Tô Bình Nam gõ ngón tay lên chân trái: "Có tên điên Lý Phong Điền, hồ sơ sẽ đẹp lắm đây. Nếu hắn vẫn chưa thỏa mãn thì dùng kế hoạch kia của chúng ta làm thêm một trận."

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Không ai có thể tính hết chuyện thiên hạ. Trong lúc Tô Bình Nam cẩn thận từng bước, Lý Phong Điền đã hành động.
Quả nhiên hắn là một tên điên chính hiệu.
Sau khi nghe tin Giản lão bát bị bắt, phản ứng đầu tiên của người bình thường hẳn là lập tức cắt đứt mọi manh mối, nhưng Lý Phong Điền hoàn toàn không có ý nghĩ này.
"Lục Viễn xuất hiện? Sau đó Giản lão bát bị bắt?"
Lý Phong Điền nhìn tên đàn em đến báo tin.
"Đúng vậy."
Tên đàn em nhìn Lý Phong Điền phía đối diện, trả lời rất thành thật: "Khoảng cách quá xa, nhưng ta nhìn thấy rõ. Lục Viễn còn đi ra cùng mấy cảnh sát, nói nói cười cười."
"Tiểu Hồng Bào không nhẫn nhịn được nữa hả? Tiếc là chậm rồi."
Một năm qua thế lực mở rộng nhanh chóng khiến Lý Phong Điền nuôi dã tâm đấu một trận với Tiểu Hồng Bào.
Sau vài phút im lặng, Lý Phong Điền rút đầu lọc thuốc lá ra rồi châm lửa: "Gọi mấy tên Đại Bằng đến đây."
Đại Bằng là một trong những con sói Tây Bắc được Kim Bảo gọi tới, lòng dạ hung ác khiến Lý Phong Điền cũng phải khen ngợi. Sau khi hắn gia nhập tiểu đội của Lý Phong Điền, địa vị tăng nhanh vùn vụt.
"Phong Điền ca tìm ta hả?"
Mấy người Đại Bằng đến rất nhanh, thậm chí còn xách một vật thể hình chữ nhật được bọc bằng vải dầu ngay trước mặt mọi người, chẳng cần nói cũng biết bên trong là cái gì.
"Giản lão bát bị bắt rồi."
Lý Phong Điền gảy tàn thuốc: "Tiểu Hồng Bào muốn động đến ta, ta muốn chào hỏi hắn."
"Được."
Đại Bằng là cường long vùng khác, trên mặt không mảy may có nét sợ hãi: "Phong Điền ca, ngươi nói sao ta làm vậy."
Lý Phong Điền xoay người nhìn tên đàn em đến báo tin: "Mọi người cho rằng bảng hiệu nào của Cẩm Tú vang dội nhất?"
Thuộc hạ ngẫm nghĩ vài phút, sau đó trả lời có phần không chắc chắn: "Quán bar ZT, thánh địa vui chơi của người trẻ tuổi Thiên Đô. Có tiếng tăm của Tiểu Hồng Bào, trước giờ chưa từng có ai đến đó gây sự."
"Vậy thì quán bar này đi."
Vẻ mặt Lý Phong Điền dữ tợn hung ác: "Tiểu Hồng Bào, Tiểu Hồng Bào, ngày nào cũng nghe thấy ba chữ này, lỗ tai lão tử sắp mọc kén rồi. Hắn dám động đến Giản lão bát, vậy thì hôm nay ta sẽ để cho người Thiên Đô thấy bản lĩnh của Tiểu Hồng Bào."
Mưa bão sắp nổi lên.
Thế giới này vĩnh viễn không thiếu người thông minh, cũng vĩnh viễn không thiếu kẻ điên.

Nói một cách nghiêm ngặt thì quán bar là hàng ngoại.
Người Hạ quốc nghèo quá lâu, người lớn tuổi không ngó ngàng tới nơi này, cho rằng đó nơi cắt thịt người. Song một nơi phong cách như quán bar lại có sức hấp dẫn cực lớn với người trẻ tuổi.
Hormone dư thừa khiến bọn hắn cực kỳ yêu thích nơi như thế này.
Nam Thiên Đô, Bắc Thẩm thành.
Đây là hai thành phố có tiếng là hắc ám nhất Hạ quốc đầu thập niên 90. Tam giáo cửu lưu hỗn loạn, phức tạp, hung hãn.
Trong hai thành phố này, mấy nơi như quán bar chắc chắn là địa điểm thường xuyên xảy ra thị phi. Biết bao người trẻ tuổi đã đền cả đời chỉ vì vấn đề thể diện sau khi uống rượu.
Cũng chính vì thế mà quán bar được người trẻ tuổi có khả năng tiêu pha trên khắp Thiên Đô thích nhất, hài lòng nhất chỉ có một.
Quán bar ZT.
Không có thị phi, không có tình huống gây sự sau khi say rượu, thậm chí ở đây không có một chai rượu giả!
Không phải là không có các tinh anh mê rượu đến thưởng thức, nhưng sau đó những người này đều cực kỳ chấn động trước số rượu phong phú được cất trữ ở đây.
Quán bar ZT có khuyết điểm không?
Có chứ!
Chi phí ở đây chỉ một chữ: đắt!
Đừng xem thường khả năng tiêu pha của những người phất lên trong thập niên 90. Nghèo khổ càng lâu, ý nghĩ tiêu pha để phục thù càng mãnh liệt.
Trong mắt những người này, đắt là chuyện tốt. Hết chương 1850.



Bạn cần đăng nhập để bình luận