Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2552. Nhóm khách cuối cùng



Chương 2552. Nhóm khách cuối cùng




Nửa tiếng sau khi lão thuyền trưởng và mấy thuyền viên cấp cao rời đi, hơn hai mươi gương mặt lạ tiếp quản công việc của bọn hắn xuất hiện trên du thuyền.
Đối mặt với nghi vấn của cấp dưới, lãnh đạo cấp cao phụ trách nhân sự không giải thích nhiều, chỉ dùng một câu "đây là mùa du lịch đắt khách, du thuyền không thể dừng hoạt động, không kiếm tiền" để qua loa đối phó.
Thuyền trưởng và lái chính, lái phụ cùng đổi người. Không nói những người khác, Trịnh Thế Doãn đã làm thủy thủ gần hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp tình huống này.
Đây chưa phải là điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Điều thật sự khiến hắn bất an là hành vi của những người này rất không bình thường, thậm chí có hơi kỳ lạ.
Thử nghĩ mà xem, một mình ngươi đi ra khoang tàu, hình ảnh đập vào mắt không chỉ là biển rộng đen như mực, mà còn có một nhóm thuyền viên vẻ mặt cuồng nhiệt quay mặt về phía biển rộng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ mà ngươi hoàn toàn không hiểu, đồng thời làm các động tác tế bái. Cảnh tượng hệt như trong phim kinh dị này sẽ tác động mạnh tới tâm lý của một người bình thường. Lúc đó Trịnh Thế Doãn sợ hết hồn, lập tức rón rén trốn đi. May mà hắn rất quen thuộc hoàn cảnh trên tàu nên mới không bị phát hiện.
Nhưng ngày hôm sau, tất cả vẫn như bình thường khiến hắn không khỏi nghi ngờ có phải tối qua mình gặp ảo giác hay không.
Khi hắn ngáp một cái, nhìn sương mù dày đặc phủ kín mặt biển, dự định lát nữa sẽ ngủ bù một giấc, thì loa trong phòng thuyền trưởng bắt đầu thông báo chỉ thị công việc.
Thời tiết này mà vẫn phải ra khơi á?
Rất nhiều thuyền viên lão làng đều bất an, dù sao biển khơi vô tình, nhiều người đã từng trải, cho nên bọn hắn đưa ra nghi vấn một cách tự nhiên.
"Không có bất cứ vấn đề gì, các ngươi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của ta vô điều kiện." Lý Tuấn Tích mới nhậm chức thuyền trưởng nói bằng giọng điệu cứng rắn, vẻ mặt nghiêm túc, trang nghiêm như một kẻ tuẫn đạo.
Đạo lý quan lớn hơn một cấp đè chết người phổ biến khắp thế giới, vì vậy mọi người bắt đầu bận rộn công việc.
Sau khi tất cả công tác chuẩn bị cho việc khởi hành đã hoàn tất, con tàu Thế Việt tiếp đón một nhóm khách quan trọng nhất và cũng là nhóm khách cuối cùng trong cuộc đời nó.
Ba trăm hai mươi học sinh cấp ba hào hoa phong nhã.
Mỗi thiếu niên mặc trang phục lộng lẫy nhất trong đời bước lên chiếc du thuyền quyết định vận mệnh của bọn hắn. Cơ sở thiết bị hiện đại hóa xa hoa trên du thuyền khiến mỗi đứa trẻ đều nở nụ cười chỉ có ở tuổi thanh xuân.
Lúc này các thiếu niên đang trêu chọc nhau vẫn còn cho rằng mình có ngày mai, có tương lai tươi đẹp vô hạn.
...
Chuyện lạ lùng thứ hai bắt đầu diễn ra.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Thế Doãn, lái phụ mới tới mỉm cười tặng mỗi đứa trẻ một món quà nhỏ.
"Các ngươi sẽ nghênh đón một chuyến du lịch tuyệt vời nhất trong đời. Ta thay mặt con tàu Thế Việt hoan nghênh các ngươi."
Lái phụ đích thân đeo món quà lên cổ các thiếu niên. Những đứa trẻ lễ phép khom lưng cảm ơn. Hình ảnh này trông rất ấm áp hài hòa, thậm chí giảm bớt sự nặng nề do sương mù giăng mắc khắp bầu trời mang đến.
Đương nhiên cũng có thứ không hòa hài.
Trịnh Thế Doãn ở trong góc chăm chú quan sát món quà kia.
Nhìn từ xa thì thấy nó là thứ gì đó giống túi thơm, nhưng chính món đồ này đã khơi dậy ký ức ngày hôm qua trong đầu hắn.
Bởi vì kinh hoảng và sợ hãi nên Trịnh Thế Doãn không nhớ rõ rốt cuộc tối qua những người kia đã làm gì. Nhưng khi hắn nhìn thấy món quà này, hình ảnh mơ hồ trong đầu bỗng trở nên rõ nét.
Trịnh Thế Doãn dám thề món quà mà lái phụ Trịnh Hạo Dũng tươi cười tặng cho đám trẻ chính là đồ bọn hắn nâng niu trong tay khi làm động tác tế bái.
….
Sau khi đám trẻ lục tục lên thuyền, công việc của Trịnh Thế Doãn cũng trở nên bận rộn, điều này khiến hắn đè xuống sự sợ hãi và nghi ngờ trong lòng.
Mặc dù thuyền trưởng mới nhậm chức chỉ là một sĩ quan hải quân cấp ba, nhưng từng mệnh lệnh rành mạch và kỹ năng thao tác lái tàu rời cảng đã khiến tất cả các thuyền viên đều yên tâm.
"Thúc thúc, ngài vất vả rồi."
Trịnh Thế Doãn bận đến mức đầu túa mồ hôi, định ra ngoài thả lỏng chút. Khi hắn ra khỏi khoang tàu khiến mình hơi ù tai kia, một giọng nữ dịu dàng ngọt ngào vang lên cùng một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Một chiếc khăn tay màu vàng và một viên kẹo màu đỏ được đặt trong tay một nữ hài để tóc dài, nàng mỉm cười đưa tới trước mặt hắn.
"Cảm ơn thúc thúc đã vất vả làm việc."
Thiếu nữ không quá xinh đẹp, nhưng sống mũi nhỏ nhắn và vết tàn nhang khiến nàng trông rất đáng yêu.
Sau khi Trịnh Thế Doãn nhận quà của thiếu nữ, nàng mới thở phào.
"Ta là Kim Phụng Thuận đến từ núi Thiên Hỉ. Bởi vì đây là lần đầu tiên ta đến biển rộng chân chính nên vô cùng hưng phấn, muốn đi loanh quanh xem thử."
Nữ hài khom người chín mươi độ, nói ra mục đích của mình: "Bà nội nói rằng chuẩn bị thêm quà sẽ không bị mắng, cho nên xin nhờ thúc thúc giúp đỡ."
Có lẽ ông trời cũng muốn Trịnh Thế Doãn ghi nhớ cảnh tượng trước mắt.
Đúng lúc này, một tia nắng xuyên qua đám mây dày chiếu lên gương mặt của nữ hài.
Suốt cuộc đời Trịnh Thế Doãn không thể nào quên được hình dáng của nữ hài tại khoảnh khắc này.
Ánh mặt trời vàng óng, khuôn mặt trắng trẻo thanh xuân, lông tơ mảnh trên làn da có thể trông thấy rõ ràng. Nhất là dáng vẻ của nữ hài lúc cười dưới ánh nắng đã miêu tả sinh động hai chữ đáng yêu.
"Rất ngon."
Trịnh Thế Doãn nhìn nữ hài mang ánh mắt vừa sợ sệt vừa hưng phấn, không hiểu sao tâm trạng bỗng tốt lên. Hắn nhận khăn tay lau mồ hôi trên trán mình, khẽ mỉm cười bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng.
"Giờ ta đang rảnh, có thể dẫn ngươi đi dạo một vòng trên con tàu này."
Trịnh Thế Doãn đưa ra quyết định.
Hiện tại là tám giờ một phút sáng, ánh nắng đang xua tan sương mù, nam nhân trung niên mỉm cười dẫn nữ hài hơi ngượng ngùng đi dạo trên chiếc du thuyền sang trọng này.
Hai người không biết rằng hiện tại chỉ cách thời gian thảm án xảy ra với mình đúng một tiếng. Hết chương 2552.



Bạn cần đăng nhập để bình luận