Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1657. Nhìn già lắm



Chương 1657. Nhìn già lắm




Ba ngày sau, toàn bộ gia đình Trương Tam Hoa bị thiêu chết.
Một nhà năm người chỉ chạy thoát được đứa con gái thứ hai. Mà người sống duy nhất này bởi vì não bộ bị va chạm nghiêm trọng, về sau biến thành kẻ ngớ ngẩn.
Những ngày sau đó, nữ hài điên này ngày nào cũng trần như nhộng lang thang trên bờ sông Lưu Sa, trên môi nở nụ cười quỷ dị, gặp ai cũng dập đầu van xin, miệng co giật sùi bọt mép, thảm trạng khiến người ta không rét mà run.
Chuyện này qua đi, không ai dám làm trái ý Lý Phong Điền nữa.
Sau khi chiếm cứ sông Lưu Sa, tên điên này không dừng lại bước chân khuếch trương của mình. Dưới sự đề nghị của Lâm Tiểu Cửu, hắn đã nhắm đến rượu giả với lợi nhuận khổng lồ.
Nhưng lần này không phải thu tiền mà là bán rượu. Sau khi Lý Phong Điền đến một quán bar hay vũ trường, hắn không nói hai lời ném rượu lên bàn, chỉ để lại một câu.
“Ngươi cứ bán trước, mười ngày sau ta đến lấy tiền.”
Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi.
Mười ngày sau, mấy ông chủ trả giá bằng ba ngón tay cùng với một tai, khiến cho tất cả mọi người hiểu rõ tên khốn kiếp này là một nam nhân hung hãn.
Một nam nhân hung hãn không thể từ chối.
Bằng cách này, Lý Phong Điền đã có một chuỗi lợi nhuận thứ hai. Thậm chí dưới sự điên cuồng của hắn, trong hơn nửa tháng, phần lớn quán bar đã sử dụng rượu kém chất lượng của Lý Phong Điền.
Nhưng có một quán bar ngoại lệ.
Quán bar ZT.
Từ đầu đến cuối, Lý Phong Điền đều thận trọng tránh đi sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú.
Mà phản ứng của tập đoàn Cẩm Tú cũng rất kỳ lạ. Tất cả những người có thế lực của tập đoàn Cẩm Tú đều giữ im lặng, dường như bọn hắn không cảm thấy hứng thú với sự đi lên của nam nhân này.
Mọi người không biết hết thảy đều vì một câu của Tô Bình Nam.
“Có đôi khi, Thiên Nam xuất hiện một số kẻ điên không biết trời cao đất rộng cũng không phải chuyện xấu. Có những tên điên này đi đằng trước, bọn hắn sẽ giúp chúng ta thu hút nhiều ánh mắt.”
Khi nói những lời này, ánh mắt của nam nhân giống như đầm sâu.
Ngay từ ban đầu, Tô Bình Nam đã không coi trọng Lý Phong Điền.
Lục Viễn đã từng đề cập tới hành vi gần đây của người này với hắn. Nam nhân chỉ mỉm cười, nói một câu rồi không quan tâm nữa.
“Tạm thời cứ để yên.”
Không có căn cơ, không có quan hệ, chỉ dựa vào bá đạo thì tồn tại được mấy ngày? Dựa vào sự tàn nhẫn và liều mạng cũng chỉ là lâu đài trên không mà thôi. Vấn đề quá nhiều, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy những người này một cái, tất cả sẽ sụp đổ.
Chỉ là dân liều mạng với ánh mắt thiển cận mà thôi.
Đây là đánh giá của nam nhân về Lý Phong Điền. Đối với lời đồn Lý Phong Điền có thể khiêu chiến Tô Bình Nam, hắn cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Lý Lạc Nhiên đã đến Hạ thành.
Sau khi thăm Tô Định Bắc xong, nữ hài không che giấu được sự vui vẻ, cứ ôm chặt lấy tay của Tô Bình Nam, không muốn rời đi.
Nàng biết, lần này đến thăm Tô Định Bắc sẽ đến gần giấc mơ của nàng thêm một bước, làm sao nàng không vui được chứ?
Âm lẻ loi không sinh ra được, Dương trơ trọi không thể phát triển.
Câu nói này rất có lý. Cho dù Tô Bình Nam là nam nhân hung ác, khi có nữ hài xinh đẹp đồng hành, tâm trạng của hắn cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hắn quá bận.
Dã tâm cuồng vọng khiến cho hắn luôn cô độc một mình. Trong mắt nhiều người khác, hắn là một cỗ máy lạnh lùng không biết mệt mỏi.
Ở độ cao của hắn, cấp dưới thì sợ hắn, tôn hắn lên đầu. Người ngoài thì phòng bị hắn. Người có thể khiến cho nam nhân thả lỏng, thoải mái trò chuyện không có mấy ai.
Địa vị của Lý Lạc Nhiên lập tức trở nên đặc biệt.
Nàng là một trong số ít người quen Tô Bình Nam từ khi hắn chưa lập nghiệp, hơn nữa nữ hài rất đơn thuần, không hề giả bộ. Điều này khiến cho Tô Bình Nam cảm thấy rất vui, lúc nào cũng tươi cười.
Tô Định Bắc đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn nữ hài bên dưới nắm lấy cánh tay của nhị ca, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Nữ hài đó thế nào?”
Tô Định Bắc bỗng nhiên hỏi nữ y tá đang ngẩn người bên cạnh.
“Rất, rất xinh đẹp.”
Nữ y tá giật mình. Tính cách của Tô Định Bắc rất lạnh nhạt. Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nữ hài trò chuyện với nàng, khiến cho nàng cảm thấy căng thẳng.
“Xinh đẹp chỉ là thứ yếu, không quan trọng.”
Tô Định Bắc nói: “Có thể khiến cho nhị ca mỉm cười mới là quan trọng.”

“Ngươi lúc nào cũng mặc mấy bộ đồ nghiêm túc, nhìn già lắm.”
Lý Lạc Nhiên nhìn ra được Tô Bình Nam vui mừng khi gặp nàng, lại càng vui vẻ lạ thường. Nữ hài không nhịn được mỉm cười nhắc đến một chuyện mà những người yêu nhau thường hay làm.
“Ta có tiền rồi, ta sẽ mua quần áo cho ngươi. Ngươi đừng chê đồ rẻ tiền nhé. Cách ăn mặc ngày thường của ngươi nghiêm túc đến mức cổ lỗ luôn.”
Lý Lạc Nhiên nói rất chân thành. Nữ hài đi làm kiếm được 218 nhân dân tệ mỗi tháng. Để mua một bộ quần áo cho nam nhân của mình, nàng đã không sử dụng bất kỳ khoản tiền kiếm được nào trong năm.
“Được.”
Tô Bình Nam nhìn bộ đồ vest sáng màu trên người mình, cuối cùng gật đầu.
Tập đoàn Cẩm Tú ngày càng khổng lồ, vẫn đang chuyển hình. Nam nhân luôn quản lý bằng những quy tắc chặt chẽ và nghiêm ngặt, cố gắng tác động một cách tinh vi để nhân viên hiểu thế nào là lý tưởng và sự tự tin. Cho nên quần áo của hắn luôn chỉn chu và nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên có người nói rằng hắn quá cổ hủ. Hết chương 1657.



Bạn cần đăng nhập để bình luận