Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1675. Không có bữa ăn nào miễn phí



Chương 1675. Không có bữa ăn nào miễn phí




Tối hôm nay, Thôi Kỷ Hiền hưng phấn lạ thường.
Hắn chải tóc cẩn thận ra hết đằng sau. Bộ âu phục thường được thay thế bằng bộ Armani thủ công luôn được coi là báu vật. Nhìn chung, với một bộ quần áo như vậy, nam nhân trông giống như một chính trị gia thành đạt.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn xuất hiện sau khi bị Tô tiên sinh lạnh nhạt rất lâu. Nguyên nhân chỉ vì lợi ích riêng của bản thân, hắn đã lợi dụng mạng lưới của tập đoàn Kim Môn, chẳng những hắn bị lấy lại khoản tiền hoa hồng kếch xù, mà còn phải trả một cái giá đau đớn.
Thậm chí Thôi Kỷ Hiền còn cho rằng, nếu không phải hắn nhất thời khó thay thế thì nói không chừng hắn sẽ chết ngoài ý muốn rồi.
Tô tiên sinh là một tên ma quỷ vô cùng đáng sợ, đã dọa sợ Thôi Kỷ Hiền phải ngoan ngoãn nghe lời như một đứa bé.
Nhiệm vụ tối hôm nay của hắn rất đơn giản.
Buộc chi thứ nhà họ Thôi lên xe, sau đó chia bánh.
Nam nhân giống như ma quỷ đó cuối cùng đã động tâm tư với Seoul. Vừa ra tay đã tạo nên động tĩnh rất lớn, khiến trong lòng Thôi Kỷ Hiền dâng lên một sự phấn khích khó tả. Kim Môn càng mạnh, địa vị của hắn trong mắt người khác lại càng nước lên thuyền lên.
Huống chi, Tô tiên sinh đáng sợ thì đáng sợ, nhưng phương diện kinh tế tuyệt đối đủ hào phóng. Chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn có thể đoán được phần thưởng mà hắn được nhận sẽ phong phú đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây, nam nhân đứng ngoài cửa khách sạn nhà họ Liễu tiếp khách lại càng cười xán lạn hơn. Khách sạn nhà họ Liễu là khách sạn cao cấp chỉ đếm được trên đầu ngón tay ở Seoul, nhưng hôm nay lại được Thôi Kỷ Hiền bao hết. Nhớ lại hai năm trước, hắn và đồng nghiệp đi ngang qua nơi này thậm chí còn không có dũng khí dò xét hoàn cảnh bên trong. Lúc đó với lúc này giống như trải qua cả mấy kiếp.
Rõ ràng tập đoàn Kim Môn trong khoảng thời gian gần đây đã khiến mọi người phải chú ý. Còn chưa đến giờ, nhưng mấy đại nhân vật ngày thường mắt cao hơn đầu đã có mặt.
Sau khi chào hỏi từng vị khách đến, lão Thôi đã nắm rõ hoàn cảnh từng gia đình như lòng bàn tay. Những lời lấy lòng lơ đãng và sự gần gũi tự nhiên như máu mủ ruột thịt nhanh chóng làm cho bầu không khí trong nhà hàng rất nhanh hòa hợp.

“Chủ tịch Thôi đang tham gia bữa tiệc do Lotte tổ chức nên không đến được.”
Cảm thấy thời cơ đã chín muồi, Thôi Kỷ Hiền giơ ly rượu lên, bắt đầu bài phát biểu nhằm xác lập vị trí hàng đầu của tập đoàn Kim Môn.
“Trước khi phát biểu, ta xin phép cho mọi người xem trước một vật này.”
Thôi Kỷ Hiền vỗ tay, rất nhanh mấy cái hộp lớn được đẩy vào.
“Đất nước phá sản và mọi thứ đều mất giá, chỉ có vàng là không mất giá.”
Trong khi nói chuyện, Thôi Kỷ Hiền nhờ người mở chiếc hộp ra, ngay lập tức thứ bên trong khiến mọi người phải nín thở.
“Ta biết nhiều người trong số các ngươi ở trong căn phòng này đã tổn thất rất nhiều trong cuộc khủng hoảng tài chính. Đó là lý do tại sao ta mang đến cho các ngươi món quà này.”
Dưới con mắt gần như thèm thuồng của mọi người, những thỏi vàng được xếp ngay ngắn trong hộp tỏa sáng lấp lánh đến nghẹt thở.
“Thành tích của tập đoàn Kim Môn trong nhiều ngành gần đây quá kinh ngạc. Hãy nói cho chúng ta biết ngươi muốn chúng ta làm gì.”
Thôi Quang Thù sở cứu hỏa nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu nghiêm túc, hoàn toàn khác thái độ xa cách thường ngày của hắn.
Phát hiện này khiến tinh thần của Thôi Kỷ Hiền vô cùng phấn chấn.
Hắn là một nhân tinh.
Nên biết rằng, người chi thứ có lót chữ Quang này ngày thường đầu tư vào rất nhiều ngành nghề, kiếm được rất nhiều tiền, cho nên tiền ít hoàn toàn không đả động được đối phương.
Nhưng bây giờ, hắn lại là người đầu tiên nhảy ra ngoài. Có thể thấy quốc gia phá sản, các ngành rối loạn, đã làm cho những người này trọng thương đến gân cốt.
Con người có một bệnh chung, có được một thứ gì đó rồi mất đi còn đau đớn hơn không có được.
Bọn hắn trơ mắt nhìn của cải của mình không ngừng co rút lại, thậm chí bất động sản mà bọn hắn cho rằng là cơ nghiệp trăm năm cũng bị giảm giá, nhập không đủ xuất.
Bọn hắn rất cần nguồn thu nhập mới để duy trì cuộc sống đàng hoàng. Có thể nói, tập đoàn Kim Môn đã chọn thời điểm rất thích hợp.
Thôi Kỷ Hiền nhìn Thôi Kỷ Lâm, cảnh sát trưởng có địa vị cao nhất trong cả bữa tiệc, cũng là người có chữ lót Kỷ giống như hắn. Thôi Kỷ Lâm cười rất vui vẻ, thậm chí còn chủ động khom người với Thôi Kỷ Hiền.
Tình huống của người này cũng không dễ chịu cho lắm.
Thôi Kỷ Lâm không còn mấy năm nữa sẽ về hưu. Hắn đã đầu tư toàn bộ tài sản vào một tòa nhà ở Giang Nam, hiện tại vốn đã cạn. Nếu tiếp tục phát triển, không những không kiếm được tiền mà thậm chí còn suy sụp vì vụ bê bối này.
Có thể nói hắn là người nôn nóng và tham lam nhất trong đám người này.
“Những thứ này chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
Thôi Kỷ Hiền vỗ tay, có người lập tức chia những thỏi vàng chói lọi thành những phần bằng nhau và đặt trước mặt mọi người, cùng với một văn bản cần ký tên.
Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí cả.
Đám nhân vật lăn lộn thành tinh đương nhiên hiểu đạo lý này. Hầu như không có bất kỳ câu hỏi nào, mọi người vội vàng mở hồ sơ, đọc nó rất cẩn thận.
Tập đoàn Kim Môn nằm giữa hai vùng đen trắng. Mấy năm nay, bọn hắn làm việc ngày càng bá đạo. Có thể phát triển nhanh như vậy, nhiều ít cũng có liên quan đến những người này.
Nhưng thời gian trôi qua, vị trí chủ khách của hai bên dường như đã hoàn toàn khác biệt.
Có thể nói đã lâu lắm rồi bọn hắn mới thấy những món quà hào phóng của đối phương.
Mưu đồ của Kim Môn nhất định không nhỏ. Hết chương 1675.



Bạn cần đăng nhập để bình luận