Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 965: Cẩm Tú chỉ là một trò hề

Chương 965: Cẩm Tú chỉ là một trò hề
“Nạp đạn.”
Trương Tập không quay đầu, tiếp tục tiến về phía trước sau khi ra lệnh.
“Pằng pằng pằng.”
Sau khi tiếng súng nặng nề tiếp tục vang lên, tiếng rên rỉ đau đớn của một nhân viên bảo vệ khác đã dừng lại.
“Thời gian đếm ngược bắt đầu.”
Trương Tập đứng ở điểm quan sát tốt nhất trong đại sảnh, nhấn đồng hồ bấm giờ: “Giết hết những người phản kháng.”
Phản ứng của nam nhân này rất nhanh. Vừa dứt lời, hắn giơ tay bắn nhân viên bảo vệ đang lao về phía mình, khiến người kia ngã xuống đất.
“Pằng!”
Viên đạn găm vào đầu đối phương với tiếng súng giòn giã, não trắng và máu tươi đỏ đen nhìn qua vô cùng tàn khốc.
Đại sảnh bỗng trở nên yên lặng.
Mọi người trong sảnh bao gồm cả Trình Tiền Tấn ngây ngốc nhìn Trần Tiểu Cường bình thường thường khỏe như trâu bò từ từ trượt chân ngã xuống đất. Mọi thứ giống như một cảnh trong phim không lời, im lặng đến mức ngột ngạt.
“Làm ơn đừng giết ta.”
Nhân viên bảo vệ còn lại quỳ xuống đất, trên mặt là vẻ kinh hoàng khó mà diễn tả.
“Được.”
Trương Tập ra hiệu cho Tiểu Xuyên và Nhị Hổ đến kho bạc làm việc. Một mình hắn bước đến gần nhân viên bảo vệ đã vứt bỏ vũ khí, cúi xuống dịu dàng nói: “Ngươi là người của Cẩm Tú?”
“Vâng.”
Sắc mặt nhân viên bảo vệ trắng như tờ giấy.
“Nói lớn lên cho ta, Cẩm Tú chỉ là một trò hề, ta sẽ không giết ngươi.”
Trương Tập nhàn nhã nói.
“Khó lắm sao?”
Trương Tập nhìn tên bảo vệ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đang nằm dưới chân mình. Đã gần hai mươi giây trôi qua, không ngờ cái tên tham sống sợ chết này lại không nói ra câu nói đó.
“Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói, ta chắc chắn sẽ giết ngươi.”
Khuôn mặt của Trương Tập được mũ trùm đầu che kín. Hắn vừa nói xong, họng súng trong tay hắn từ từ chĩa vào đầu nhân viên bảo vệ trên mặt đất.
“Một, hai.”
Trong giọng nói bình tĩnh Trương Tập mang theo sát khí.
“Cẩm Tú chỉ là một trò hề!”
Nghe thấy sát khí ẩn chứa trong giọng nói của tên tội phạm trước mặt, bảo vệ Lý Tứ lập tức buông bỏ tất cả do dự trong lòng, gần như dùng toàn lực hét lên.
Khoảnh khắc hắn hét lên, Lý Tứ biết cuộc sống của hắn sau này sẽ không quá dễ dàng. Nhưng nỗi sợ hãi cái chết vẫn vượt qua nỗi sợ hãi Tô Bình Nam.
Đây là sự lựa chọn của hắn, thà sống còn hơn là chết.
“Pằng!”
Tiếng súng lại vang lên, động tác của Trương Tập vô cùng thành thục, quả nhiên xứng với danh tiếng lẫy lừng của hắn.
Toàn thân Lý Tứ run rẩy, nhưng hắn phát hiện mình không hề bị thương. Trong khi Trình Tiền Tấn lặng lẽ nhấn thiết bị báo động từ xa đã ngã xuống đất.
“Hắn không thành thực.”
Trương Tập cười lạnh nói: “Vậy nên hắn chết. Ngươi nghe lời, ta sẽ không giết ngươi.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, một tiếng nổ lớn phát ra từ trong kho bạc. Nhị Hổ và Tiểu Xuyên đã nhanh chóng bước ra ngoài, trong mắt bọn hắn không thể kiềm được sự phấn khích.
“Hơn cả mong đợi.”
Giọng nói của Tiểu Xuyên run lên, hắn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, điều này khiến hắn vô cùng phấn khích. Sáu cái túi lớn hắn mang theo đã được chất đầy đến miệng. Cho dù hắn có thân thể cường tráng đến đâu thì vẫn phải thở hổn hển.
“Đi.”
Tất cả nhanh chóng rút lui.
Trương Tập đi đến cửa thì dừng lại, nhìn đại sảnh yên tĩnh phát ra tiếng cười man dại: “Ta vẫn luôn nghe nói ông chủ Tô giàu nứt đố đổ vách. Thay ta gửi lời này đến hắn, cảm ơn vì ngày hôm nay.”
Nam nhân nghênh ngang rời đi sau khi để lại lời mỉa mai.
Con đường vẫn yên bình như trước, không ai trong dòng người vô tận này nhận ra, một vụ cướp lớn khiến mọi người bàng hoàng đã xảy ra ngay bên cạnh bọn hắn.

“Mì của các ngươi đã có rồi.”
Cô bé lập tức thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy sáu người vừa đi đã trở về. Dù sao thì nàng vẫn còn nhỏ, mấy chú này gọi đồ ăn cũng không để lại tiền, hại nàng bị mẹ mắng mấy câu.
Mẹ nàng nói, nếu người ta không về, nàng sẽ không có tiền tiêu vặt trong tháng này.
“Ừm, mùi vị ngon lắm.”
Trương Tập ăn uống rất nhã nhặn. Hắn nhìn những chiếc xe cảnh sát lũ lượt kéo đến qua cửa sổ tầng hai, nhếch miệng nở một nụ cười châm chọc.
“Em gái.”
Nam nhân lau miệng, vẫy tay gọi cô bé lại, mỉm cười lấy ra một tờ tiền lớn: “Không cần trả tiền, lát nữa sẽ có chú cảnh sát hoặc mấy chú mặc đồ đen đến đây. Nói với bọn hắn rằng, ta mời khách.”
Trương Tập đặt tờ tiền trong tay xuống.

Một vụ án lớn, một vụ án chấn động.
Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp An Ninh khi lao đến hiện trường. Sau khi tỉ mỉ kiểm tra dấu vết ở hiện trường, một bóng người không ngờ tới xuất hiện trước mặt nàng.
“Lần này để ta dẫn đội.”
Lưu Ba Đào xuống xe.
Nhìn thấy lão sư tạm thời được bổ nhiệm làm người phụ trách vội vã chạy đến, cô gái cảm giác như đã xa cả một đời người.
“Lão sư.”
Sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp An Ninh: “Chúng ta có nên gọi đám người Lý Long trở lại không, bây giờ hắn càng ngày càng nghiện rượu.”
“Không vội.”
Lần này nhận nhiệm vụ lúc nguy hiểm, danh tiếng và thành tích to lớn của Lưu Ba Đào trong nhiều năm đóng vai trò quyết định. Nam nhân xua tay: “Đã bắn bao nhiêu phát súng?”
“Bảy phát súng, ba người chết, một người bị thương nặng.”
Vẻ mặt của Diệp An Ninh trở nên nghiêm túc: “Theo điều tra, số tiền bị đánh cắp đã lên tới chín trăm bảy mươi vạn. Đây là một vụ án chấn động.”
“Bảy phát? Ba mạng?”
Trọng tâm của Lưu Ba Đào rõ ràng không phải ở số tiền. Mặc dù hắn bị con số này làm cho kinh ngạc, nhưng liên tưởng đến tài sản của Tô Bình Nam thì hắn không quá ngạc nhiên.
“Đúng vậy, trong đó có hai cây súng là súng tự chế. Những tên này rất hung tợn, có thể nói là thủ đoạn tàn nhẫn.”
Kỹ năng điều tra tại hiện trường của Diệp An Ninh rất vững: “Theo mô tả của nhân chứng, những người này rất thuần thục.”
“Thật sự rất tàn nhẫn.”
Lưu Ba Đào cau mày: “Trộm tiền của Tô Bình Nam, chuyện này có thể gây ra rắc rối nghiêm trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận